Lọ dầu con Ó (Truyện ngắn 1) Thủy Điền

 

 

Ảnh Báo PHUNUTHOIDAI.VN

 

Thủy Điền

 

 

 

Lọ dầu con Ó

 

 

 

    Sáng thứ hai đầu tuần, trước khi vào làm việc, giữa Ban lãnh đạo Nông trường và Công nhân viên đều phải họp thường lệ một tiếng như : Tổng kết, kế hoạch mới, kiểm điểm, khen thưởng và phụ thêm một vài vấn đề linh tinh nếu có. Sau phần phát biểu của Đồng chí Tư Vân (Trung úy) Giám đốc Nông trường, kế đến là Đồng chí hai Tài (Thiếu úy) Trưởng ban chăn nuôi. Trong bài phát biểu của Thiếu úy hai Tài, ông có phần đề nghị rất là hấp dẫn « Thay mặt ban chăn nuôi, tôi đề nghị Ban lãnh đạo Nông trường khen thưởng hai cán bộ kỹ thuật có thành tích xuất sắc trong công tác của tuần qua « Đó là Đỗ văn Tiết và Nguyễn thanh Trắc. Bà con cả trong hội trường nghe xong, ai ai cũng nhìn hai anh chàng rồi đồng loạt vỗ tay khen ngợi. Tiết và Trắc ngồi đỏ mặt.

 

  

 

   Nông trường Bộ tư lệnh quân khu 9 được thành lập hồi đầu năm 1976. Được đặt phía sau cùng căn cứ Đồng tâm (Bộ tư lệnh Sư đoàn 7 cũ) thuộc xã Bình đức, thành phố Mỹ tho, tỉnh Tiền giang ngày nay. Nông trường nầy mục đích sản xuất, nhằm phục vụ cho Bộ tư lệnh quân khu 9 tại Cần thơ như : Chăn nuôi, trồng trọt và tạo một vườn thuốc Đông y. Thành phần ban đầu chỉ có vài ba Sĩ quan bộ đội chỉ huy, còn thành phần lao động chính là một trung đội Nghĩa vụ quân sự. Lúc nầy chưa có một công nhân nào.

 

  

 

   Năm đầu hoạt động, bộ đội chỉ nhiệm vụ phát hoang, làm cỏ, đào ao, lên luống, cất trang trại. Chủ yếu là làm thành hình một nông trại hẳn hoi, khi xong, tất cả số bộ đội ấy chuyển đi nơi khác. Và, chỉ còn lại Ban lãnh đạo mà thôi.

 

  

 

   Một hôm Tư Vân thủ trưởng nông trường và một vài Sĩ quan theo cùng trên chiếc xe Jeep xuống Mỹ tho công tác và có ghé lại quán Hủ tiếu người chị của Tiết ở đường ông bà Nguyễn trung Long để ăn sáng. Tiết đang làm anh bồi bàn, lời qua, tiếng lại. Tư Vân hỏi ?

 

-Trước đây cháu làm gì ?

 

-Dạ, cháu đi học.

 

-Cháu học ngành gì ?

 

-Dạ cháu học Nông Lâm súc.

 

-Nông lâm súc, chú chưa nghe qua.

 

-Dạ, trường Nông nghiệp đó chú.

 

-Sau không học nữa, mà ở nhà bồi bàn, chuyện nầy để các chị, em làm ?

 

-Tiết cười cười và trả lời tiếp. Giải thể rồi, lấy đâu mà học nữa chú.

 

-Bây giờ có muốn làm việc ngành nông nghiệp tiếp không ?

 

-Dạ muốn chứ, nhưng ai mướn mà làm.

 

-Tôi mướn đây.

 

-Chú là Bộ đội, chú đùa cháu hoài.

 

-Thật đấy, chú làm việc trong nông trường, nông trường chú đang rất cần những người như cháu và nếu được, cháu giới thiệu thêm cho chú hai chục người càng tốt. Cháu suy nghĩ đi, hai ngày nữa chú trở lại, cháu trả lời cho chú nhá, làm hay là không làm cũng được. Cháu hứa với chú đi.

 

-Dạ.

 

  

 

   Khi ăn xong, khách ra về. Tiết nghĩ mấy ông Bộ đội nầy nói vui qua loa thôi, Tiết không để ý đến và cứ mãi lo công việc bồi bàn hàng ngày của mình.

 

  

 

   Giữ đúng lời hứa, hai ngày sau Tư Vân và một người cận vệ đến, cũng ăn Hủ tiếu và sau đó hỏi Tiết có làm hay không ? Phải trả lời dứt khoát trong ngày hôm nay. Tiết đồng ý và hứa giúp tìm một số người nữa và hai ngày tới sẽ lên Đồng tâm gặp Tư Vân. Vì Đồng tâm là khu quân sự, ra vào rất khó. Tư Vân cũng hứa, sẽ cho người ra cổng đón vào. Sau khi Tiết nhận lời, Tư Vân ra về rất vui vẻ và hẹn, hai ngày nữa sẽ đón Tiết và các bạn tại cổng Đồng tâm.

 

  

 

   Chiều hôm ấy, Tiết lấy xe đạp chạy khắp nơi tìm kiếm bạn bè, trong đó có tôi. Thú thật hồi ấy tìm một việc làm đâu có dễ, muốn đi làm nhà nước, ít nhất phải con gia đình cách mạng hay Đảng viên hoặc quen biết lớn lắm mới vào được. Mặc dầu chưa biết công việc ấy ra sao. Cuối cùng Tiết gom được mười lăm người bạn cũ và hẹn sáng mốt tại nhà Tiết rồi cùng nhau lên Đồng tâm.

 

  

 

   Khi đến Đồng tâm, làm thủ tục xong, họ phân chúng tôi làm ba đội : Chăn nuôi, trồng trọt, vườn thuốc Đông y. Tôi học canh nông nên họ phân đội trồng trọt, còn Tiết học mục súc họ phân đội chăn nuôi, còn các bạn khác tùy theo ngành nghề học, họ phân vào các đội rất rõ ràng, cho phù hợp công việc.

 

  

 

   Một hôm đội chăn nuôi của Tiết gặp rắc rối, chuyện là một con heo khoảng 80 ký sắp bán hay làm thịt, bỗng dưng nằm ngã ra như chết, không ăn, không uống, nhưng còn thở. Đồng chí hai Tài (Trưởng ban) cáu lên, bắt buộc Tiết và Trắc phải xử lý, vì hai anh chàng nầy mang tiếng là cán bộ kỹ thuật. Ông hâm dọa, nếu không xử lý được sẽ bị kỷ luật và có thể mất việc vì không làm tròn bổn phận một cán bộ. Tiết và Trắc đang phụ trách gần 50 con heo. Thưa thật, hồi ấy lấy cái gì mà xử lý, thuốc men thì không có. Cả con người còn thiếu lên, hụt xuống, huống chi con vật. Trước tình huống nầy Tiết và Trắc bó tay, chỉ biết chờ khi con heo chết, phải đành bị kỷ luật và có thể nhận giấy Quyết định ra về mà thôi. Một lát sau, Tiết suy nghĩ và tình nghi. Con heo nầy bị cảm gió, chứ không ngộ độc, bệnh hoạn gì cả. Bởi, chuồng trại quá trống trải, hơn nữa gần sông rạch nên dễ bị cảm, trúng gió. Tiết cho rằng nó cũng giống người ta thôi. Sẵn trong người Tiết lúc nào cũng có mang theo chai dầu xanh hiệu con Ó, phòng khi giá lạnh. Tiết bàn với Trắc, hay là mình thử bôi dầu, rồi cạo gió như con người, rồi cho nó vào chỗ kín nằm, thử xem sao, may ra nó hết cảm và mạnh trở lại, ai biết được. Thử nào ? Hai chàng nhất trí, rồi đi tìm hai cái muỗng và trút nửa lọ dầu vào thân thể con heo, rồi cùng nhau cạo gió, giống như đổ nước sôi cạo lông, làm thịt. Đây là ván bài cuối cùng »Mầy chết tao về, mầy sống tao ở lại« Hai chàng cứ cạo tới tấp, da con heo đỏ bầm và có trạng thái cục cựa, Tiết và Trắc kéo vào căn phòng kín lấy hai bao bố tời cũ đấp lại, rồi bỏ ra về. Tới đâu thì tới, mệt quá rồi.

 

  

 

   Sáng hôm sau đi làm, hai chàng không dám đi ngang qua văn phòng hai Tài, mà đi vòng ngõ khác để đến trang trại, vừa đến thì con heo mất tiêu, bao bố tời thì còn đó, nó mạnh khỏe lại và đi về hướng nó ở gần mé sông, hai chàng đi tìm, thì bỗng nghe tiếng ột ẹt, hai chàng mừng quá, thế là nó sống rồi.

 

  

 

   Thường khoảng 8 giờ 15 hai Tài mang cái túi da đựng hồ sơ từ văn phòng đi xuống trang trại để kiểm tra. Hai Tài thấy hai chàng đang lui cui bên con heo, và hỏi ?

 

-Sao, hai chú xử lý con heo thế nào rồi ?

 

-Dạ thưa chú hai, tụi cháu xử lý nó từ chiều ngày hôm qua, xong rồi, giờ chỉ còn cho nó đi đi, lại lại để kiểm tra lần cuối và cho vào chuồng, vì sợ lây những con heo khác.

 

-Hai Tài thấy con heo còn sống, vội khen, hai chú giỏi lắm, cán bộ kỹ thuật là phải thế chớ, tôi nghĩ hôm qua nó chết rồi, mấy chú cứu được nó, mấy chú giỏi thật.

 

-Dạ cũng thường thôi chú hai, chúng cháu hôm qua nhìn sơ, thấy chẳng có gì, tại chú hai quá quan tâm thế thôi

 

-Thôi các chú nghiên cứu tiếp những con khác nhé, đừng để xảy ra như ngày hôm qua.

 

-Dạ.

 

  

 

   Trên đường về văn phòng, hai Tài cứ khen Tiết và Trắc đáo để. Chính ông đã thấy nó sắp chết rõ ràng, mà sao hai anh chàng nầy làm sống lại. Quả thật là hay, vừa ngồi xuống bàn ông viết ngay tờ trình lên Thủ trưởng đề nghị khen thưởng Tiết và Trắc và chuẩn bị thứ hai tới sẽ trình bày vấn đề nầy trước buổi họp để mọi người học hỏi, rút kinh nghiệm. Và, đúng vậy sáng thứ hai Tiết và Trắc nhận được giấy khen của Tư Vân. Sau trận nầy Ban lãnh đạo nông trường tự dưng tin tưởng 15 anh em chúng tôi vô cùng. Bởi trước đó, họ mướn anh em chúng tôi thì mướn, nhưng họ luôn luôn ngờ vực.Và, may mắn hơn là nhờ lọ dầu xanh hiệu con Ó, mà tôi tồn tại nơi đây được một năm, trước khi về học ngành Thủy lợi. Còn các bạn tôi thì làm lâu dài hơn, có người làm đến khi nông trường giải tán.

 

 

 

Thủy Điền

 

Ngày 27, tháng 3, năm 2016

 

E.Mail. tran.vanmau@yahoo.de

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền