Khi Hoàng hậu quá vui (Truyện ngắn 3) Thủy Điền

 

Những bà hoàng hậu độc ác nhất lịch sử Trung Quốc 1

Ảnh PHUNUTHOIDAI.VN

 

 

    Thủy Điền

Khi Hoàng hậu quá vui

 

  Cả làng đồn đại lẫn nhau, hôm nay thằng Ngạch lại về. Người nầy hỏi người kia ? Thật sao. Nghe nói bấy lâu nay nó được nhà vua mời vào cung làm trò vui cho Hoàng hậu kia mà. Đúng vậy. Có lẽ, nó được bà cho về thăm nhà ít hôm, rồi vào lại Hoàng cung.

  

   Từ xa mọi người nhìn thấy hai quân sĩ triều đình vai nặng, võng thằng Ngạch về nhà, đều vỗ tay hoan hô và bảo. Thằng Ngạch bây giờ là một vì quan chớ không ít. Mỗi khi về nhà được lính hầu võng thật là oai vệ. Ai ngờ ! Chiếc võng càng đến gần nhà, thiên hạ bu lại thì thấy thằng Ngạch đầu một nơi, mình một nơi. Mọi người tá hỏa, la lên. Sao lại ra cớ sự nầy ? Hai quân hầu bỏ cái võng xuống đất một cái « Ịt « và đi một nước về Hoàng cung, chẳng trả lời, trả vốn gì cả. Vì bổn phận của hai anh ta đến đây là hết.

 

   Mùa xuân năm ấy, tình cờ vua đi ngang qua cái làng nhỏ. Thấy một cậu thanh niên đang kể chuyện cho một lũ trẻ tí hon nghe, không biết chàng kể thế nào mà lũ trẻ khoái chí, vỗ tay và bảo kể tiếp. Vua dừng ngựa lại, nhìn một hồi và bảo.

-          Nầy chàng kia lại ta bảo.

-          Dạ, Vua cho gọi con.

-          Mi tên chi ?

-          Dạ, Ngạch

-          Mi về chuẩn bị, mai có người đến đón vào cung.

-          Dạ, thưa vua, làm gì ?

-          Ta bảo vào là vào, không phải lôi thôi.

-          Dạ, con tuân lệnh.

-          Tốt. Rồi cho ngựa đi tiếp.

 

   Nhà vua thường hay đi kinh lý nơi nầy, nơi nọ hơn nữa trong cung có rất nhiều thứ phi. Nên Hoàng hậu thường hay lâm vào cảnh cô đơn, buồn tủi. Bà luôn cần ai đem đến cho bà những nụ cười, dù ít hay nhiều để an ủi, khoả khuây. Biết Hoàng hậu đang cần những thứ ấy, nên nhà vua cho đem Ngạch về để giải khuây cho Hoàng hậu. Với bản tính bẩm sinh, khi vừa bước vào cung, Ngạch chỉ mở miệng chào bà, là bà bỗng dưng cười ầm lên và nói rằng « Mi được đấy « Và từ đó ngày nào Ngạch cũng kể chuyện và làm trò hề cho bà vui.

  

   Một hôm không biết vì hứng thú Ngạch kể một câu chuyện rất đặc sắc, khiến bà cười đến nghẹn và ngất xỉu, quân hầu phải đến cứu cấp cho bà năm lần, bảy lượt, mới bình tĩnh trở lại. Khi tỉnh dậy, bà còn tức giận và ra lệnh cho quân sĩ đem Ngạch đi chặt đầu. Vua đi kinh lý về hỏi bà tại sao làm như thế ? Bà bảo hết vui rồi, ta đang cần một người mới, vì cứ để tên Ngạch nầy ở đây càng lâu, có ngày ta sẽ đứng tim chết mất. Vua nghe xong và cũng ưng lòng, thôi ta sẽ tìm cho Hoàng hậu một người mới. Khi chém đầu Ngạch xong, bà cho hai quân sỹ võng Ngạch về trả lại cho gia đình và bảo rằng.

    May mà chỉ có thằng Ngạch chết thôi, nếu ta chết, thì cả dòng họ thằng Ngạch nầy phải đi chầu Âm phủ.

 

    Sau khi thằng Ngạch chết, cả làng không ai dám hé miệng kể một câu chuyện vui nào với nhau, họ sợ, lỡ vua nghe được, mời vào cung là chết mất.

 

Thủy Điền

Ngày 23, tháng 3, năm 2016

E.Mail. tran.vanmau@yahoo.de

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền