Mụ Phù Thủy (Truyện ngắn 14) Thủy Điền

 

 

 

Thủy Điền

 

 

 

 

 

Mụ Phù thủy

 

       Trước ngày lên đường sang Mỹ định cư, bà Hoàng có mở một buổi tiệc nhỏ gọi là tạm biệt. Bà con đến dự chia vui, bà nầy xì xầm với bà kia, con mẹ Hoàng nầy tài thật, ông nầy to nhỏ với ông kia mụ như là Phù thủy.

     Lúc thiếu thời má con Nga nhờ trời cho nhan sắc hơn người, nên quớ được một ông Đại úy thời Việt nam cộng hòa ở Cần thơ. Hai người chung sống với nhau một thời gian như vợ chồng. Nhưng về sau má con Nga nghe tin ông Đại úy có vợ, có con tận mút Tây ninh. Kể từ đó cuộc sống bắt đầu lộn xộn, sứt mẻ về tình cảm rồi hai người đi đến chia tay. Má con Nga quây về quê và sống bình thường như bao người khác.

    Năm 1975 Miền nam hoàn toàn giải phóng, khoảng ba tháng sau có một số Bộ đội từ xa chuyển đến và đóng quân trong xóm gần một năm trời.Từ đó Má con Nga coi như bước thêm bước nữa với một ông Sĩ quan Bộ đội và lần lượt sanh ra Nga và hai em của nó.

    Mười năm sau thì Bố con Nga bắt đầu trở bệnh, với cơn bệnh ác tính của những năm trong rừng rú quá nặng, không thể cứu chữa được, hơn nữa ngày ấy y học chưa tiến bộ và kém cỏi thuốc men. Bố nó biết trước sau gì cũng chết nên bảo mẹ nó cố gắng làm sao đưa ông ta về Bắc một lần và có chết nơi quê nhà ông cũng toại nguyện. Má con Nga chìu chồng và tìm mọi cách đưa ông ta trở về quê cũ. Mặc dù hoàn cảnh gia đình bà lúc ấy kinh tế rất khó khăn. Đúng như nguyện vọng khi ra Bắc được ba tháng sau thì ngoài ấy đánh Điện tín báo rằng Bố con Nga mất. Nghe tin chồng mất bà muốn đi cùng các con nhìn Bố lần cuối, nhưng không đủ tiền nên bà phải đành đi một mình.

    Khi chôn cất chồng xong, bà quây trở lại trong niềm xót xa, thương tiếc và đau đớn hơn khi các con không nhìn được mặt Bố một lần sau cuối.

    Kể từ ngày ông mất, bà hàng ngày chỉ gánh Xôi, thúng Bắp nuôi các con đi học, nhưng gì nghèo quá không đủ mua quần áo, sách vở nên chị em nó chỉ học đến lớp năm, lớp sáu. Chuyện đời cứ ngỡ rằng yên ổn ngày ngày hai buổi đạm bạc nuôi con khôn lớn rồi bà cũng già đi như bao phụ nữ khác.

   Ai ngờ! „ Đùng một cái „Ông Đại úy ngày xưa bây giờ là Trung tá vừa học cải tạo ngoài Bắc xong được trả tự do lù lù trở lại, ông muốn nối lại tình xưa với bà, bà nhất quyết không đồng ý,vì ông ta đã có vợ con rồi.Ông Trung tá không chịu về Tây ninh mà cứ ở miết với bà. Ngày nầy, qua ngày nọ, ông chinh phục được bà và hai người ăn ở với nhau như những ngày trước.Và, bà biết được ông đã không còn ở chung với vợ cũ nữa. Những năm tháng đi cải tạo ở Miền Bắc ông vẫn cô đơn một mình.

    Sau mười năm cải tạo ông được chính phủ Mỹ cho sang Mỹ với diện HO. Nhưng ông cứ chần chừ không chịu đi và muốn bà cùng theo sang bên ấy chung sống. Nếu bà một mình thì rất dễ dàng, đàng nầy bà đã có ba đứa con, mà ba đứa là con của một Sĩ quan Cách mạng thử hỏi làm sao ai cho đi chung được. Một sự việc hoàn toàn khó khăn và rắc rối, nhiều lúc bà nói! Thôi ông đi một mình đi còn mẹ con tôi ở lại, ông đừng bận tâm. Nhưng ông nhất quyết là muốn đi cùng bà.

    Ông Trung tá sau khi cải tạo về với hai bàn tay trắng, bà Hoàng thì nghèo sơ, nghèo sát cơm chẳng đủ no lấy đâu mà nhờ vả người nầy, người khác.

    Không biết sao, hai người làm cách nào mà chuyển từ con Sĩ quan Bộ đội trở thành con Sĩ quan QLVNCH một cách dễ dàng và được tòa Đại sứ Mỹ công nhận và cấp Visa cho sang Mỹ.

   Bởi thế ngày liên hoan tạm biệt bà con trong xóm cứ bảo nhau, con mẹ Hoàng nầy là mụ Phù thủy không hơn, không kém.

  

 

Thủy Điền

Ngày 16, tháng 4, năm 2016

Thuy-Dien-Thivanviet.Jimdo.com

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền