Trăm năm không phải là vô hạn. Hai góc trời xuân (Thơ 9, 10) Nhà Thơ Hoàng Anh
Nhà Thơ HOÀNG ANH
HAI GÓC TRỜI XUÂN
Ta với em hai góc trời xuân Em bên kia biển xa muôn trùng Ta bên nầy nắng chiều hiu quạnh Lê gót chân buồn thương nhớ thương Xuân đã về đây trên nhánh mai Đợi em hay đợi nét tàn phai Của bàn chân lạnh đi lưng gió Của tóc mây bay sợi vắn dài Xuân đã về trên phố đợi chờ Như câu kinh niệm chốn hư vô Ôm em ôm cả thời yêu dấu Trên lóng tay gầy khô héo khô Sông núi mịt mùng em ở đâu Còn đây trinh tiết nụ hôn đầu Thơm như thánh nữ đêm trăng tận Lầm lỡ một đời bao đớn đau Xuân sẽ phai tàn trên thịt da Rồi ta đi biệt một phương xa Giữa mùa giông tố tim thoi thóp Đâu bến sông quê sợi khói nhà!
TRĂM NĂM KHÔNG PHẢI LÀ VÔ
HẠN Nếu mai ta chết mang ra biển Như gã tình sầu Du Tử Lê Mênh mông sóng nước hồn linh hiển Còn dấu yêu xưa một lối về Muôn ngã đường đi nên dễ lạc Như tình mình mất dấu chân chim Sương khói bên đời bay lãng đãng Còn ai thương nhớ để ta tìm Nếu mai em có về nơi cũ Hãy nhặt dùm ta giọt lệ sầu Vờ thôi nâng nhẹ loài hoa rũ Tím cả trời chiều tím bể dâu Trăm năm không phải là vô hạn Sinh tử vòng đời đâu chỉ ta Cứ thế liều mình chơi xả láng Chết rồi khanh tướng cũng thành ma Nếu mai ta chết em không đến Ta uống mình ta chén rượu buồn Chắc chắn rồi thì ta rất giận Giận tình đen bạc. Nghỉ chơi luôn! Ngày 21/02/2016 HOÀNG ANH 79
Kommentar schreiben