Ỷ Lại (Truyện ngắn 22) Thủy Điền

 

 

 

THỦY ĐIỀN

 

 

Kinh nghiem san anh binh minh dep o Nha Trang mua he

 

 

Ỷ lại

 

   Sau đám tang thằng năm Vọi, vợ nó khóc tức tưởi gần cả tháng trời. Tại mình mà ảnh mới chết.

Thằng năm Vọi sanh ra và lớn lên tại một vùng chài lưới gần bờ biển. Nó to lớn, lực lưỡng đã từng chịu sóng gió, bão táp phong ba ở xứ nầy cả mấy chục năm nay mà không phút giây nao núng. Một mình nó đi biển làm nuôi sáu miệng ăn trong gia đình như chơi, vợ và ba má nó chỉ ngâm cá với nước muối phơi khô bán thêm cho có lệ.

    Từ lúc nó lên mười đã biết biển và biết cầm ly rượu uống. Nó uống rượu giống như bao chàng thanh niên cở nó uống nước lả. Bởi thế khi đi biển về, đám đình, tụ tập ai cũng đều rủ rê nó và nó chưa bao giờ từ chối một đám nào. Không phải là nó nghiện rượu và ham nhậu, nhưng bản tính nó là thế hay vì bạn bè, làng xóm nên mọi người rất thích nó. Nó có cái điểm tốt là nhậu về nằm ngủ chưa bao giờ to tiếng hay quậy phá người khác.

   Mỗi ngày rượu vào người nó nửa lít là chuyện bình thường, nó ăn rất khỏe và ngon miệng. Cứ mỗi lần nó đi nhậu về là nằm quệt trên ván ngủ không chiếu, không chăn tỉnh dậy là đi te te như người khỏe mạnh, nhiều lúc có mấy người quen sang chơi bảo. Sao vợ thằng Vọi không lấy cái gì đấp cho chồng bây, lỡ cảm gió nửa đêm thì chết mất. Con vợ nó có bản tánh ỷ lại, nghĩ rằng nó khỏe mạnh như Voi nhầm nhò gì, lúc nó say có khi vợ nó đấp chăn, có lúc không.

   Ở xứ biển ban ngày oi bức, nhưng về chiều và đêm thì trời lạnh lẽo và thường hay có những cơn gió thổi ngang rất độc địa, lắm lúc một bầy gà con chiều còn khỏe đi đứng cời cời, nhưng sáng hôm sau ngủm hết cũng vì những cơn gió vô tình ấy.

   Gia đình thằng Vọi và những người sống gần vùng biển nầy đều biết rõ như vậy, nhưng chưa bao giờ họ tránh né, đề phòng họ dỉ ngươi cứ cậm cụi vào ba con cá mà quên tất cả.

   Tháng bảy vừa qua trời mưa nhiều, gió cũng nhiều thằng Vọi đi biển cũng cực nhọc vô cùng mới kiếm được cá. Một hôm ông chủ nó trúng mánh một mẻ cá to tát, về chia nhau, người nào người nấy mang về nhà một lố. Sẵn dịp ông chủ nó đãi nhậu một trận linh đình.Vừa mang cá về nhà, nó vội đi ngay cho kịp buổi nhậu.Vợ nó bảo

*Sao anh không tắm rửa, mặc đồ khác rồi đi.

-Nó bảo. Tắm rửa cái gì, người ta đợi mình ở bển kìa, thiên hạ ai cũng như ai mới đi biển về có dơ dái vì đâu mà tắm, còn mặc đồ khác lát nữa về cũng nhăn nheo hết, phí lắm, thôi anh đi đây.

 *Thôi sao cũng được, tùy anh.

      Buổi tiệc linh đình, ông chủ cho phép nó làm chủ xị, cà kê đến tối ai ai cũng quắt cần câu, nhưng nó chỉ ngà ngà. Tiệc tàn, nó lơn tơn về với chiếc

quần tài lõn đi hàng bốn.Về đến nhà chưa đả, nó bắt vợ nó nướng hai con khô và lấy nửa lít rượu ra uống tiếp một mình. Đến khi thật say nó ngã tại chỗ ngủ

 

 

luôn.Trước khi nó say thì cả nhà nó đều ngon giấc và cứ nghĩ nó cũng chẳng có vấn đề gì.

      Sáng dậy nó nằm ngay đơ cáng cuốc, mặt mày xanh lét, mắt đứng tròng, vợ nó vội kêu y tá và hàng xóm,Y tá nói nó chết cách đây ba bốn tiếng rồi.Có lẽ cơn gió độc đêm qua đã ập vào người nó, khi nó ngủ mà chẳng có chăn mền gì cả.

 

Thủy Điền

Ngày 05, tháng 6, năm 2016

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền