Người Ăn Mày Tốt Bụng (Truyện ngắn 23) Thủy Điền

 

 

Thủy Điền

 

Keu goi khong cho tien nguoi an xin Chi chua duoc benh ngoai da

 

Người Ăn Mày Tốt Bụng

 

   Trời tháng năm Thành phố Barcelona thuộc Tây Ban Nha bắt đầu oi bức. Buổi sáng hay có những cơn mưa nhỏ rồi tắt, sau đó nóng bừng lên, hầm hừ không chịu nổi cộng lớp người đông, chật tạo nên bầu không khí khó thở vô cùng. Giữa trưa trời đứng bóng nhà tôi bảo.

-Anh ơi, đói bụng quá, thôi mình tìm quán nào ăn tạm một miếng rồi đi tiếp.

-Ừ, thôi mình vào quán Snack Bar nầy ăn bánh mì thịt hay Pizza vừa nhanh, vừa tiện khỏi chờ đợi lâu.

-OK, thôi ta vào.

 

 Tiếng Tây Ban Nha thì không biết, nhìn mấy cái hình quảng cáo, chỉ chỏ và nói vài tiếng anh bập bẹ, cô bán hàng nửa hiểu, nửa không và đưa cho cái Karte bảo lại cái bàn hai người ngồi, cô ta sẽ lại hỏi ăn gì ngay. Nghe lời cô lại ngồi chờ, ngỡ cô lại liền. Ai ngờ ! Chờ hơn mười lăm phút chẳng thấy con ma nào đá động đến mình, không biết cô quên hay vì lý do nào đó mà đành bỏ bọn tôi đói ngoeo. Quê quá, hai vợ chồng đứng dậy đi ra, nhìn cô, mà chẳng thấy cô có thái độ gì cả.

 

  Ra khỏi quán đi thêm một đỗi khoảng một trăm mét, ra đường cái, chật nứt người, nơi lên xuống của bến xe điện ngầm, nhà tôi bảo.

-Mình vào ăn thử nhà hàng bán đồ biển xem sao, mang tiếng đi Tây Ban Nha mà không thưởng thức  được món đồ biển nào hết, thì thật là tệ.

-Vào thì vào.

 

 Nhìn trên quầy bán, thấy họ trưng bày các kiểu, vừa đói bụng, vừa thèm nên vội gọi món nầy, món nọ định ăn cho đả miệng rồi đi tiếp. Trời ơi ! Đĩa quảng cáo thì để ba bốn con tôm, cua , mực, cá lòng tong chiên, mình tưởng là như vậy, nên đặt hàng. Đến khi họ mang ra mỗi thứ có một con và để lên bàn cái ạch rồi đi chỗ khác ngay (Có nghĩa là ăn đi, chẳng một lời chúc dịu ngọt) Thú thật bao nhiêu đó không đủ nhét kẻ răng cho một người đang đói bụng chớ đừng nói cả hai và hỏi Tại sao ít thế ? Bác bồi trả lời gọn nhẹ, nếu y như đĩa quảng cáo bạn phải trả gấp ba lần. Bác bồi vừa nói xong tôi chợt nghĩ ra mình bị một lần nữa rồi. Thôi, lỡ đẳt hàng thì phải ăn và không thèm gọi thêm nữa.

 

 Ăn xong ra hàng ghế công viên trải dài định ngồi cho khỏe bụng rồi đi chơi tiếp, hết ghế nên phải đành ngồi gần người Ăn mày. Trong ông rất dơ dáy, râu ria dài tới bụng giữa trưa nắng mặc năm, bảỷ cái áo, nhìn ông mà mình thấy nực theo. Ông ta ngồi ăn cơm, buổi cơm của ông rất đơn giản, cơm màu tím như khoai mỡ ở xứ mình trộn mấy con tép con đựng trong bọc mũ, chẳng muỗng nĩa gì cả, cứ thọc tay vào, bóc ra là ăn ngay và ăn một cách rất ngon miệng. Tôi vừa nhìn lén, vừa móc điếu thuốc ra hút,  không may cái bật lửa của tôi hết ga, giữa công viên trải dài người ngồi thật là đông đúc, còn hai bên vệ đường toàn là nhà hàng, quán ăn chẳng thấy ở đâu bán bật lửa cả nên đành ngậm điếu thuốc cho đỡ ghiền, ông Ăn mày bên kia cũng vừa ăn, vừa nhìn lén lại tôi. Ông hiểu ra ngay anh chàng nầy thiếu lửa và dừng buổi ăn lại, đứng dậy sang đến chỗ tôi, lịch sự bật ngọn lửa cho tôi mồi điếu thuốc rồi cười duyên một cái và trở về chốn cũ ăn tiếp.

 

 Một lát sau, vừa ăn xong cứ ngồi nhìn tôi chăm chăm, chờ tôi hút hết điếu thuốc sẽ hút điếu khác và sang cho lần lửa thứ hai. Chờ hoài thấy tôi không hút nữa, nên đứng dậy sang chỗ tôi bỏ cái bật lửa ga lên ghế tôi ngồi, chẳng nói lời nào và vác cái túi xách đi nơi khác. Tôi hiểu ý ông ta là ở đây mua bật lửa rất khó và biết tôi sẽ hút nữa mà không có lửa, nên ông ta tặng tôi một cách khéo léo như thế. Thấy vậy, tôi bảo nhà tôi ngồi đợi và chạy theo ông ta nhét năm đồng gọi là có qua, có lại.

 

 Vừa đi dạo, vừa hút điếu thuốc, cầm cái bật lửa của người Ăn mày tôi thầm nghĩ, nếu không có nó mình nhịn một buổi về Hotel hút cũng chẳng sao. Nhưng một điều tại sao người Ăn mày rách nát thế kia lại tốt bụng trong lúc mình thiếu thốn và cần đến nó. Còn cách đây chừng vài chục phút những người giàu sang, lành mảnh từng là chủ quán mà lại đối xử với một người khách hàng từ phương xa đến một cách tệ bạc như vậy. Thật đời hai mặt như đồng tiền chì một bên là hình ông Ngô Đình Diệm, một bên là hình bó lúa không khác.

 

Thủy Điền

Ngày 05, tháng 6, năm 2016

 

 

 

 

 

 

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền