Thằng Tín (Truyện Ngắn 25) Thủy Điền

 

 

 

 

THỦY ĐIỀN

 

 

 

 

 

Thằng Tín

 

    Ba ngày nay ai ai cũng chạy tìm thằng Tín và cả Công an nữa, không biết nó đi đâu hay có mệnh hệ gì, để vợ con nó khóc la, khóc lết.

    Thằng Tín rất hiền từ, từ ngày cha nó mất, nó phải vất vả thức khuya, dậy sớm cùng mẹ nó ra chợ bán bánh kẹo để nuôi bảy đứa em. Nó thì thứ ba còn chị hai nó thì đã theo chồng về xứ khác.

     Năm 1987 nó vừa tròn 18 tuổi và được gọi đi nghĩa vụ quân sự. Học xong ba tháng tại Đồng tâm Mỹ tho nó được đưa sang Cam- pu- chia công tác, hồi ấy tình hình Cam- pu- chia nóng bỏng. Bản thân nó từ nhỏ đến khi đi lính chưa biết uống giọt rượu nào, nhưng vì quá sợ chết, nên mỗi khi ra điểm gác nó với thằng bạn lúc nào cũng mang theo bình ton rượu đầy, hai thằng chờ khi vừa xụp tối là nốc ào ào vào bụng cho thật say và nằm ngủ, lỡ khi lính Pôn- pốt có đi ngang qua chúng không phát hiện được và khi trời gần sáng là hai thằng đã tỉnh và lần mò đi về. Ngày nào nó và thằng bạn cũng đều làm thế. Có lúc Thủ trưởng nó đi tuần tra bắt gặp. Nó bảo, nó bị nhức răng nên uống một chút cho đỡ nhức để còn canh gác.Thủ trưởng nó nghe có lý và bỏ qua.

   Đi nghĩa vụ ba năm nó lên được Thượng sĩ, Đơn vị hỏi nó có muốn đi học khoá Sĩ quan và đi lính tiếp không hay muốn giải ngũ? Nó lưỡng lự rồi cuối cùng từ chối và xin giải ngũ vì nó muốn về phụ mẹ nó buôn bán nuôi mấy đứa em. Đơn vị bằng lòng.

   Khi về đến nhà thì vỡ lẽ, mẹ nó không còn buôn bán nữa, đã bán nhà và dẫn bầy em nó đi về vùng kinh tế mới cách đó gần mười cây số. Em nó bây giờ cũng đã lớn và phụ mẹ nó được như nó ngày xưa. Đứa trồng Khốm, đứa nhổ Bàng, đứa tìm Củi để bán kiếm sống và nó cũng bắt tay vào phụ giúp mấy đứa em nó.

    Thời gian sau nó quen được một cô bạn gái, lấy làm vợ và hai đứa ra sống riêng. Ông bà già vợ nó cho hai vợ chồng ít tiền, nó mua chiếc xe ba bánh đạp lây lất qua ngày và sống dưới mái chồi tạm bợ trông đất ông Nội nó. Mỗi ngày chạy ba bánh nó va chạm rất nhiều người, đa số là dân đứng bến, ăn nhậu. Nó chiều nào về cũng say sỉn te tua, có lúc mang tiền gạo về nuôi vợ, có lúc trắng tay,vợ nó thường hay khóc lóc. Lúc nó tỉnh thì hiền như cục đất, dễ thương, ai nói gì cũng dạ còn khi rượu vô rồi thì hoàn toàn quên mất.

    Một hôm nó nhậu quá say, bỏ xe ba bánh tại chỗ đi bộ về nhà, đau bụng quá nó vào cầu cá gần bên, nhưng không biết sao nó bị nhào đầu xuống ao, uống nước và chết ngộp.

    Cả nhà và người thân hôm ấy chẳng thấy nó về, nên đi hỏi quanh. Sợ nó sỉn say ngủ gần đâu đó, nhưng vẫn không tìm thấy, đến ngày thứ hai, rồi thứ ba và báo cả Công an cùng tìm, nhưng cũng chẳng tung tích. Bà con ai cũng thở than sao kỳ lạ thế, nó nghèo rách mồng tơi ai mà thèm bắt cóc nó làm gì.

   Chiều lại có người đi cầu cá, vô tình thấy cái áo nổi lên, chạy la tứ tả, người ta ùng đến vớt lên, thì té ra là thằng Tín bị chết hụt mấy ngày nay.

    Sau cái chết bi thảm, nhiều người trong làng đến chia buồn và đưa tiễn nó đến nơi an nghỉ cuối cùng, vì nó ăn ở hiền từ nên rất có nhiều người thương. Có người khóc thật nhiều và nói.

 

Đi Đông, tây không sa, không sẩy

Về đến nhà sa bẫy hèm chua

Vợ con khổ sở, te tua

Áo không đủ mặc, cơm chưa đủ lòng.

 

 

Thủy Điền

Ngày, 08 tháng 6, năm 2016

 

 

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền