Giỡn Mặt Với Tử Thần (Truyện Ngắn 35) Thủy Điền

 

THỦY ĐIỀN


 

Giỡn Mặt Với Tử Thần

 

  Cả tuần nay, ai gặp thằng Bình đi ngoài đường cũng đều hỏi ? Sao tự dưng gương mặt của mầy bị méo xẹo vậy Bình, thường thì nó trả lời rất lễ phép, nhưng từ ngày xảy ra sự việc đến nay nó trở thành đứa trẻ mất dạy. Ai hỏi thì hỏi mặc kệ, cứ cuối mặt lầm lì, không trả lời, trả vốn và bỏ đi một nước.

 

 Trước cổng chùa Phước Hải, phía bên trái có con kênh nhỏ, mọc quanh bờ kênh là một dãy cây Tràm lớn, nhỏ lẫn lộn. Dưới chân gốc Tràm lớn gần cổng chùa có một tổ ong Vò vẽ thật lớn, mỗi lần ai đi ngang qua đây cũng cấm đầu chạy lẹ vì sợ nó rượt theo đánh. Sợ thì sợ vậy, nhưng không chọc ghẹo nó, thì nó cũng chẳng làm gì mình, cứ vo ve nơi miệng tổ mà thôi.

 

  Tổ ong nầy là tụ điểm của những đứa trẻ trong xóm, sau khi ăn cơm chiều xong, hay tụ tập, rủ nhau đến đây phá một trận rồi mới về tắm rửa đi ngủ. Thường thì mỗi đứa ném vài cục đất ngay miệng tổ, động, chúng bay ra và đuỗi theo một đỗi khoảng mười , mười lăm mét rồi bỏ, quây trở lại tổ cũ. Khi chúng quây lại tổ cũ, thì bọn trẻ lại tiếp tục chọi đất, đá vào tổ như lúc ban đầu và chúng lại xuất quân đuỗi tiếp và cứ thế ngày nào cũng như ngày nấy, thét thành ghiền, chiều nào không lên chọc phá chúng một trận dường như ngày ấy những đứa trẻ đều bị bệnh và tối về ngủ không ngon giấc. Những lần chọc ghẹo nầy thỉnh thoảng cũng có một vài em bị đánh vào lưng và vai  xưng phù cả tuần lễ.

  

   Thằng Bình là một trong những thành viên chọc phá nầy, thường hàng ngày nó cũng ném vài ba cục đất, đá như những đứa trẻ khác. Sao không biết hôm nay nó mắc chứng gì lội xuống kênh, hai tay xắn cục bùn ập vào tổ ong, nó ngỡ làm như vậy tổ ong sẽ bị bịt miệng và chúng sẽ ngộp thở và chết hết hay nó có ý định lấy trọn ổ ong. Vừa ập bùn xong, nó leo từ từ lên bờ như không có chuyện gì. Ai ngờ ! Chúng tung ra tấn công đánh thằng Bình tới tấp, thằng Bình hoảng sợ bỏ chạy về nhà cách đó gần cả trăm mét, vừa chạy hai tay vò đầu lia lịa, nhưng chúng không tha và theo đến nhà, khi thằng Bình vào nhà, đóng cửa lại, thì đàn ong bắt đầu ra về. Trong lúc thằng Bình bị tấn công và bị đuỗi, những thằng bạn nó lẽ ra cũng bị vạ lây. Nhưng không biết sao chúng tha hết và chỉ tập trung vào đánh thằng Bình thật là ngộ nghĩnh.

 

   Sau khi bị ong đánh má nó xức dầu, cho uống thuốc, nó nằm liệt cả ngày trời cứ than « Nhức quá, nhức quá « Má nó thấy không thuyên giảm nên chở đi nhà thương, ra đó, người ta bảo chở đến trễ quá, nọc độc trong người nó khá nhiều vì bị ong chích rất nhiều chỗ, nằm nhà thương một tuần nó hết bị nhức, nhưng phải đành mang tật và gương mặt nó bây giờ bị méo qua một bên. Bác sĩ nói, nếu đem đến trễ một ngày nữa có lẽ nó khó sống. Sau khi nó bị ong đánh má nó nổi máu trong người định đập cho nó một trận, nhưng chuyện đã lỡ  dù có nóng bực như thế nào thì cũng vô ích, vì chuyện nầy bà đã biết trước rầy la, ngăn chận cả chục lần rồi mà nó và những thằng bạn nó không chịu nghe.

   Lúc thằng Bình bị xảy ra tai nạn, ông Trưởng ấp vẽ tấm bảng thật lớn cậm trước tổ ong hình sọ người và hai đốt xương tréo nhau y như nơi đây là vùng cấm địa không bằng và trước cổng chùa ngày nào đã từng nghe tiếng trẻ vang dội, cười đùa nay nó bỗng dưng vắng lặng, như người ta thường nói « Lạnh tanh như chùa bà Đanh » .

 

THỦY ĐIỀN

23-6-2016

 

 

 

   

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền