Nhà Thơ Lê Kim Thượng
Tiền Kiếp
Như con thú trói chân
Nằm ngửa giơ bốn vó
Mặt trời buồn bâng khuâng
Ta lăn tròn đủ chỗ
Bắt đầu của một ngày
Thì có nghĩa gì đâu
Trong cơn mê vừa dấy
Thành bão cuồng nghìn sau
Ta ôm hồn du mục
Đi giữa đời lang thang
Tìm đâu nguồn hạnh phúc
Giữa đất trời hỗn mang ?
Cõi hồng hoang ta qua
Người còn mang xác thú
Trên hình hài xót xa
Ta làm thơ siêu độ
Ngồi buồn thiu trên cỏ
Ta cầm tình trên tay
Tung lên theo hướng gió
Chín tầng mây đọa đày
Ta hóa thân thành cỏ
Ngậm sương buồn tái tê
Trên cành mơ thắp đỏ
Mưa tiền kiếp gọi về !
Nha Trang, tháng 07. 2016
Lê Kim Thượng
Nhật Thực
Ngồi xuống đây, trong bóng sầu trái đất
Đợi mây chiều qua căn số nhân duyên
Ta ngửa mặt trông lên hồn nhật thực
Buồn đứng dậy, đi vòng vòng trái đất
Cuối cuộc đời chân mõi rã hồn tan
Ta dừng lại bên thành sầu chất ngất
Đêm tỉnh giấc, thủy triều tràn trái đất
Nước xoáy mòn thấu tâm phế não cân
Biển rất mặn biển hòa tan nước mắt
Ngày mê thiếp, gió xoay tròn trái đất
Cả nhân hình quay quắt giữa phù sinh
Ta mỏi mắt nhìn đời mình muốn khóc
Nha Trang, tháng 07. 2016
Lê Kim Thượng
Chiêm Bao
Anh nằm mộng, thấy anh thành muông thú
Chẳng biết làm gì, đi xuống đi lên
Anh hả miệng giả làm con vượn hú
Trăng chưa tan, mà bóng ngã lăn kềnh !
Anh nằm mộng, thấy anh thành bóng núi
Lưng nghe đau, khi cây cỏ nẩy mầm
Điều rất lạ, là khi lòng đau nhói
Anh yêu đời và quán triệt nghĩa trăm năm !
Anh nằm mộng, thấy người anh chín đỏ
Chim muông về chia chát trái nhân sinh
Anh hốt hoảng nhận ra đời cam khổ
Đốt hương đêm, xem máu chảy trong mình !
Anh nằm mộng, thấy tiền thân rực lửa
Cả người xoay theo nhật thực u minh
Khi thần thánh đã ngã người nôn mửa
Hào quang xưa đã xuất hiện nguyên hình !
Anh nằm mộng, thấy mắt xanh như ngọc
Cõi thế nhân, anh nhìn thấu tị hiềm
Lòng quá nãn, khi hiểu mình bất lực
Nghe tan hoang dữ dội cõi mê thiền !
Anh hết mộng, khi lòng anh thấm mệt
Những mê đời theo dằn vặt nhiễu nhương
Khi đất trời này chìm trong Hư – Thực
Là tâm linh anh đạt đạo vô thường !
Nha Trang, tháng 07. 2016
Lê Kim Thượng
Kommentar schreiben