1-Kỷ Vật Cho Em Thơ Của Ai ? Tác Giả Trần Truy Phong (USA)

 

 Hình ảnh nội tuyến 1

 

KỶ VẬT CHO EM…

 

THƠ CỦA AI ?

 

Bài thơ liên-quan bản nhạc Kỷ-Vật Cho Em của Phạm-Duy

 

Hơn 40 năm dài, từ năm 1969. Tình cờ qua trang của lính, tôi đọc được một bài viết của anh Tr/Tá Bùi Đức-Lạc PB ND liên-quan đến người bạn ND quá-cố của tôi xin chia – xẻ cùng anh em.

 

                                  

 

Bài nhạc nổi danh của nhạc-sỹ Phạm-Duy đã được nhiều ca-sỹ hát đi hát lại, nói lên nổi lòng của anh em trẻ đi vào cuộc chiến thuở bấy giờ thật xúc-động và ngậm-ngùi !

 

Sự thật tác-giả không phải của Phương-Linh (admin: tức Linh Phương) mà của Chuẩn-Nghị !

 

Chuẩn-Nghị tên thật là Nguyễn Đức-Nghị người Phan-Rang. Đi khóa 26 Thủ-Đức, anh ta viết nhiều thơ đăng trên báo Văn-Nghệ Tiền-Phong trong trang thơ của Lý Thụy-Ý phụ trách.

 

Năm 1969, tôi bị thương mới hồi-phục, Nghị đóng quân ở Bình-Điền khi lại thăm Nghị và các anh em trong đơn-vị cũ trong đó có Nguyễn-Trọng-Nhi, Trần Chí Mỹ, và các anh em khác.

 

Khi tâm-sự riêng với nhau, Nghị rất bực-tức về bài thơ mà anh làm gởi đăng báo Tiền-Phong lại được Phạm-Duy phổ-nhạc với tên tác-giả khác ! Người sĩ quan trẻ trong đơn-vị Nghị nhờ đưa bài thơ này cho Lý Thụy Ý lại giao cho nhạc-sỹ Phạm-Duy, thấy hay nên ông này làm bài nhạc luôn !

 

Trong bài thơ của Nghị là lời nhắn lại cho Nga người tình mà khi hữu sự Nghị biên thư cho tôi trao cho cô ấy. Hoàn cảnh đang bị bế tắc vì mẹ cô Nga không thích Nghị người miền Bắc ! Sau đó khi đi hành-quân ở Tây-Ninh Nghị tử trận.

 

Chuyện khiếu-nại với Phạm-Duy kể như im luôn và bài nhạc được phổ biến với lời thơ của Phương Linh mãi cho đến nay chỉ có một bài viết của anh cựu Tr/Tá Nhảy Dù Bùi Đức-Lạc đưa ra trở lại.

 

Bài thơ này Nghị viết bằng mực đỏ, cho tôi xem, nhưng vì lời thơ quá chán đời, tôi không chịu lấy, chỉ đọc qua thôi ! Trước khi tôi bị thương ở Vên Vên Đá Hàn, Nghị có tặng cho tôi bốn câu thơ cũng giọng thơ chán đời chết chóc, Nghị viết trong một miếng giấy khổ lớn cũng bằng mực đỏ và trao cho tôi trong phòng ngủ của đơn-vị, tôi cho là điềm xấu xé đi sau khi đọc nó.

 

                      Hình ảnh nội tuyến 2 

 

Nghị nói : “Tao cho mày bốn câu thơ này làm kỷ-niệm ! Nếu tao có chết mày lấy ra đọc để nhớ tao !“ Tôi còn nhớ nó như sau :

 

“Ngày mai gục chết đau thương,

 

Thây ma vất-vưõng nơi phương trời nào .

 

Người yêu ai có nguyện cầu ?

 

Cỏ hoang xanh mọc lên màu lãng-quên ! “

 

                                   (Chuẩn-Nghị)

 

Khi Nghi mất, đem xác về nghĩa-trang Quân-Đội Biên-Hoà, tôi và Nga có lên tiễn linh cửu lần cuối cùng để đưa về chôn ở PhanRang. Sau đây là bài thơ chánh mà Chuẩn Nghị viết lúc ấy gởi  báo Tiền Phong nhưng không đến. Xin gởi các bạn xem :

 

            Hình ảnh nội tuyến 3

 

 

 

KỶ VẬT

 

Em hỏi

 

Xin trả lời mai mốt anh về.

 

Anh trở về không bằng Mũ Đỏ Áo Hoa,

 

Anh trở về không bằng huy- chương chiến-thắng.

 

Anh trở về trong chiều hoang chiếu nắng,

 

Trong hòm gỗ hoặc trên chiếc băng -ca.

 

Anh trở về nằm giữa vòng hoa,

 

Những vòng hoa tang chan-hòa nước mắt. 

 

Anh gởi về cho em vài kỷ-vật,

 

Đây chiếc nón sắt xuyên mấy lỗ đạn thù.

 

Nó đã từng che nắng che mưa,

 

Đã từng hứng cho anh giọt nước.

 

Chiều dừng quân nơi địa-đầu lạnh buốt,

 

Nấu vội-vàng trong đó nắm cơm khô.

 

Anh gởi cho em một tấm poncho,

 

Đã rách nát theo hình-hài năm tháng.

 

Lều dã-chiến trên đồi hoang cháy nắng,

 

Che cơn mưa gió lạnh buổi giao mùa.

 

Làm chiếc võng nằm nhìn đời lính đong-đưa,

 

Và….khi anh chết cũng poncho tẫn-liệm.

 

Nay anh gửi cho em làm kỷ-niệm,

 

Nhận không em chút tình lính này đây ?

 

Tình lính đơn-sơ vì chinh-chiến kéo dài,

 

Nhưng tình lính chỉ lạt phai

 

Khi hình-hài và con tim biến-thể.

 

              Chuẩn-Nghị 1969.

 

 

                 Hình ảnh nội tuyến 4

 

 

 

Gởi các bạn một chút gì để nhớ lại thời son trẻ, mong những lời mọn này giải-tõa được u-uẫn của linh-hồn bạn tôi… Thân,

 

                                Trần Truy Phong

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền