50-Cuốn Theo Dòng (Truyện Ngắn )Thủy Điền

Thủy Điền


Cuốn Theo Dòng

 

    May mà đài đã báo trước, cả vùng đùm túm đi tản cư nơi khác và cơn bão số 7 đã đến hơi chậm hơn dự đoán, phải mà nó đến sớm, nhanh một chút cũng như không có đài báo Có lẽ?  Cả vùng chắc trôi theo dòng nước ra tận biển Đại Tây Dương làm mồi cho cá mập hoặc những mảnh gỗ, mảnh tôn chém vào đầu chết hết rồi.

 

   Cách đây sáu năm, gia đình Giang từ thủ đô Hannover thuộc tiểu bang Niedersachsen dọn về thành phố tự trị Hamburg để sinh sống. Bước đầu vào thành phố nầy nói chung nếu muốn mướn một căn hộ để ở rất khó. Vì nơi đây đất hẹp, người đông lại đắc đỏ vô cùng. Nên trước tiên ba mẹ Giang nghĩ ra cách phải tìm một căn hộ ngoài ngoại ô, cũ, xập xệ, rẻ và khi quen nước, quen cái rồi sẽ từ từ dò đường tính tiếp để chuyển vào trung tâm thành phố sống cho vui và tiện lợi hơn. Vì ông bà đã già rồi.

 

   Ông bà mướn căn hộ nằm ở tầng năm cao nhất, chủ nhân là người Marocco, hồi mới vào ký hợp đồng mướn nhà, ông ta hứa hẹn đủ điều, nào là:

-Được sử dụng một phần đất nhỏ trong vườn nhà ông để trồng hoa màu phụ và hoa kiểng v…v.

-Nếu có hư hỏng gì trong căn hộ, ông ta sẽ gọi hãng đến để sửa chữa ngay.

-Hoặc có khó khăn gì ông ta sẽ giúp đỡ và hướng dẫn hộ vì ông là người sống ở đây ngoài ba nươi năm, thổ địa vùng nầy.

   

    Mới nghe qua, gia đình Giang từ nơi xa đến rất phấn khởi, thế là mình đã gặp được Quới nhân. Ai cũng vội chắc lưỡi khen thầm, cái ông chủ Marocco nầy quá tốt.

 

    Từ Hannover dọn nhà về Hamburg cũng khá xa, hơn nữa đồ đạc lại qúa nhiều có những vật dụng chưa bao giờ dùng đến nó mà quăng đi thì tiếc, nên cũng được mang theo, tất cả những thứ nầy gia đình Giang cho vào một nhà kho dưới hầm, thường kho của bất cứ ai ở dưới căn hầm cũng đều có cửa khóa lại, riêng kho nhà Giang thì không có. Chờ đến ba tháng sau, hỏi ông?

-Thưa ông, sao kho chúng tôi không có cửa.

-Ông bảo, ông đã đặt mua cửa mới rồi, nơi mơi người ta chở đến, sẽ lấp đặt ngay, vì cái cửa cũ vừa bị hỏng. Ai cũng tưởng thật, thôi chờ, chờ mãi vẫn không thấy cái cửa nào cả và đúng sáu tháng tháng sau hỏi lại? Ông cũng trả lời giọng điệu y trân.

 

   Mùa hè năm đầu tiên ông chia cho nhà Giang khoảng ba mét vuông đất để trồng rau, hoa và năm kế ông tìm cách lấy miếng đất lại, diện lý do là nhà Giang nên cùng ông trồng cây húng lủi. Cha mẹ Giang giận quá trả lại, ông bà nói rau húng lủi trồng thì trồng ít cây để ăn thôi chớ trồng chi cho ba bốn mét vuông. Thực tình thì người Marocco họ trồng rất nhiều vì họ dùng để uống chung với trà xanh hàng ngày.

 

   Vừa ở được sáu tháng thì cái Lò nấu nước nóng trở chứng vì quá cũ, Giang đề nghị ông chữa ngay. Ông không từ chối, giả đò lên nhà Giang nhìn tới, ngó lui và bão: Ngày mai ông sẽ gọi điện thoại cho hãng sửa Lò sưởi đến sửa, gia đình phải có người ở nhà để đợi thợ đến. Ba mẹ Giang ngỡ thật, không dám đi đâu, ngồi ở nhà chờ đợi cả ngày rồi cũng chẳng thấy con ma nào đến nhấn chuông để sửa.

 

   Cơn bệnh hứa lèo ngần năm năm qua, hết chuyện nầy, đến chuyện khác đã trở thành thói quen và gia đình Giang cũng quen luôn, nghĩa là trong nhà có cái gì hư hỏng thì tự sửa lấy cho rồi, còn gọi ông lên, ông ừ ừ , hứa lèo lại còn tức giận hơn nhiều.

 

Bao lần cha mẹ Giang quá bực bội và muốn tìm nhà khác, nhưng tìm không ra vì ông bà vừa lớn tuổi, lại vừa thất nghiệp nên chẳng ai dám cho mướn nhà. Có lẽ, ông chủ nhà Marocco biết được điều nầy nên mới chơi trò chuyện gì cũng hứa qua loa hay bản tính của ông là như thế.

 

   Những chuyện lặt vặt vừa kể trên, tuy là bổn phận của người chủ nhà cần phải làm cho người mướn nhà, vì họ ở và trả tiền nhà cho mình đàng hoàn, nhưng ông không bao giờ làm, nếu không làm thì thôi, ngược lại ông còn lừa thiên hạ, như lừa một đứa trẻ con thật quá đáng vô cùng. Nhưng vì quá quen với bản tính ấy lắm lúc bà con bỏ qua và châm chế. Từ chỗ tha tội cho ông nhiều lần ông được nước làm tới. Và, mới đây một chuyện động trời làm cho cả mấy gia đình mướn nhà thất điên, bát đảo, te tua như tàu lá chuối. Tự nhiên mùa thu giá lạnh, ông đi vỡ hết nóc nhà rồi bỏ trống gần ba tháng trời. Hỏi ra? Ông muốn lộp mái mới. Hồi đầu ông nghĩ như ở xứ sở ông, nghĩa là cho lớp cũ xuống, rồi lộp lớp mới lên là xong. Nhưng không ngờ. Khi vỡ ra tất cả đều mụt nát ở phần trong, nhà nước bắt ông phải sửa lại toàn bộ mới hết, nếu không ông sẽ bị phạt vì nguy hiểm đến tánh mạng người khác. Ông chới với, vì không đủ tiền làm, nên đành bỏ trống gần ba tháng trời, bà con ai cũng than phiền, la trời.

Ông lại bắt đầu vỡ trò hứa lèo tiếp, bằng cách gọi hết hãng nầy đến hãng khác để định giá, nhưng chưa bao giờ ông mướn một hãng nào đến làm. Trong cái xảo cũng có cáo may bà chị của ông sống gần bên thấy thiên hạ phàn nàn vô kể và nhìn căn nhà không nóc ba bốn tháng trời, bà không đành lòng và phải bỏ tiền túi ra giúp ông mướn người và mua vật liệu để cho căn nhà được hoàn toàn trở lại.

 

     Bà vừa làm xong cái mái cho ông, bà rất mừng vì đã làm vui lại cho bao người. Nhưng rồi, cái gì đến sẽ đến, đúng ngày hôm sau cơn bão số 7 từ xa kéo đến làm đổ ngã cây cối , đường xá ngập nước, lũ lụt tràn về, cuốn đi tài sản, xe cộ đi nơi khác thật khủng khiếp vô cùng. Và, may mắn hơn tất cả những ngôi nhà trong vùng tuy, hư hại rất nhiều về phần vật chất, nhưng nhà cửa thì vẫn còn nguyên. Chỉ riêng một mình căn nhà ông bị cuốn theo dòng nước, chỉ còn trơ lại cái nền đất đầy lầy lội, dơ bẩn.

 

Thủy Điền

02-08-2016

 

 

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền