Vội Vã (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

THỦY ĐIỀN

 

 

Vội vã

 

 

      Trên chuyến xe từ Thành phố về quê thăm gia đình hàng năm, Loan chợt nghĩ ra, cuộc đời có nhiều lúc hạnh phúc, rồi cũng có lúc bất hạnh, cô đơn. Mỗi khi cuộc sống tràn đầy hạnh phúc, dường như chuyến xe đời hay chuyến xe khách lăn bánh thật là nhanh. Còn khi cô đơn nó hình như chậm lại, cứ kéo dài dai dẳng thời gian, mà con người không cần thiết. Dù biết thế, nhưng nó vẫn bình thãn, từ từ tạo thêm một khoảng trống và sự chán chường chưa từng có.

    

      Những lần trước mỗi khi về quê Loan lúc nào cũng bên người chồng yêu quý. Hai đứa ngồi cạnh bên nhau, đùa nhau, kể hết chuyện nầy, chuyện khác. Ôi! Bao ngàn thứ chuyện và cứ trông cho chuyến xe chạy chầm chậm, để được tận hưởng những phút giây hạnh phúc nồng nàn, ấm áp bên chồng. Nhưng mấy chốc là chuyến xe đã về đến bến. Rồi mỗi người lần lượt  chia nhau tay xách, vai mang đùm đề qua mấy ngõ. Bước vào nhà, thì đang có khối người chờ đợi thăm hỏi, mừng rỡ, lu bu, la ba sau những ngày xa vắng, cứ mãi mê, thao thao mà quên mất người chồng yêu quí lúc nào mà không hề hay biết. Mặc dù có muốn hưởng được những giây phút ấy lâu dài, nhưng cả hai phải chờ đợi đến ngày về.

   

     Sỡ dĩ sự thèm khác ấy được bộc lộ, là gì xã hội ngày nay là một xã hội chạy đua, tấp nập. Hằng ngày mỗi sáng thức dậy, vợ lo son phấn ráo riết chạy đến Công sở, chồng cũng thế, công việc vất vả, mệt nhọc từ sáng đến chiều. Khi tan sở, chiều về đến nhà muộn màng, nhanh nhanh ăn cái gì cho qua bữa, tắm rửa, xem tivi, ngã phèo ra ngủ, ngon giấc quên mất cái bóng dáng thân yêu bên cạnh. Lắm lúc cũng chẳng còn nghị lực để vui đùa hay kể lể những câu chuyện hàm tiếu trong cuộc sống. Mọi tình cảm, sự âu yếm, cái gọi là hạnh phúc gia đình cũng dường như giới hạn, không trọn nghĩa. Và, nó được trọn nghĩa khi thật sự buông tất cả những vướng bận xã hội bên ngoài để trở về hiện tại tróng không.

   

     Hai năm gần đây Loan đã cảm nhận được điều nầy và chàng cũng thế, tuy biết vậy, nhưng công việc cứ dồn dập, chạy đua, đè nén, rồi tự dưng làm cho người ta quên mất đi mọi chuyện khác, trong đó có chuyện tình cảm gia đình một cách dễ dàng. Những lơ đãng ấy, đã đưa đến những sự mâu thuẫn, hồi đầu phát sinh nhỏ nhoi rồi dần dần lan rộng ra đến đổ vỡ, thật là đáng tiếc và cuối cùng hai người không chịu thức tỉnh, dừng lại, suy nghĩ cặn kẽ, mà ngược lại vội vã quyết định ký đơn ly dị để thỏa mãn cơn giận dỗi. Vợ chồng nào mà không ao ước những giây phút tuyệt vời ấy. Nhưng tiếc thay cũng gì hoàn cảnh đẩy đưa, đưa đẩy để rồi cả hai trở thành hai kẻ cô đơn. Thật là vô cùng hoang uổng.

   

     Trong chuyến về quê kỳ nầy, trong đơn độc, nàng trở về với cuộc sống độc thân, tróng rổng, thoải mái, không vướng bận. Nàng không cần những thứ khác, ngoài việc về thăm gia đình. Nên quyết định không thèm mua những loại vé xe khách bình thường, mà nàng mua vé xe tốc hành. Mục đích muốn chạy thật nhanh và về đến nhà càng sớm, càng tốt, hầu gặp lại cha mẹ, anh em, bè bạn để vui thích, khỏa khuây. Nhưng ngược lại chuyến xe ấy không may cứ trục trặc, hư lên, hỏng xuống dọc đường năm lần, bảy lượt. Ngồi chờ đợi sửa chữa mất cả buổi trời mới xong, nỗi chán chường cứ dâng tràn lên ùng ục, nhưng biết làm thế nào bây giờ, khi cả bao nhiêu người cũng rối trí, bực bội chớ đâu phải riêng ta. Những giây phút chờ đợi ấy, là những giây phút nàng chợt nghĩ ra cái hạnh phúc là cái đến với ta rất ngắn ngủi và ít ỏi, còn sự cô đơn, bất hạnh lúc nào cũng luôn đeo đuổi, dằn vặt kéo dài mà không cách nào tránh khỏi.

 

    Hôm trở lại Thành phố Loan buồn hơn bao giờ hết, nàng nửa định muốn kể cho người thân cận nghe, nửa định thôi, nhưng cuối cùng nàng kể lại tất cả câu chuyện trên đường về quê hôm ấy cho Hằng nghe. Hằng chỉ ngắn gọn, rồi bỏ đi………. như có vẻ trách hờn.

     

    Chuyến xe tốc hành hôm ấy là bằng chứng và kinh nghiệm của sự quyết định vội vã đấy Loan à….. !

 

    Loan ngồi ôm mặt khóc, tất cả đã muộn màng.

 

Thủy Điền

21-8-2016

    

 

 

 

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền