54-Bụng Làm, Dạ Chịu (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

 


 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

THỦY ĐIỀN

 

 

 

 Bụng làm, dạ chịu

 

   Cơn sấm sét vang dội ầm ĩ ngoài trời, của buổi chiều tháng chín. Trước khi cơn mưa to bắt đầu kéo đến.Nó ngồi trên chiếc Giường ôm đầu, mẹ ơi sao con chóng mặt nhiều quá. Mẹ nó chạy lại thoa thoa cái trán, bảo nóng quá và đi lấy dầu sức cho nó. Nó nằm quệt xuống Giường và rên như sắp chết.

   Mẹ nó sợ quá, không biết có mệnh hệ gì, nên chờ trời hết gầm gừ rồi đưa nó ra nhà thương gần đó.

    Nó nằm Bệnh viện được một đêm, sáng hôm sau Bác sĩ khám bảo nó bệnh đủ thứ và nặng nhất là gan.Từ gan sinh ra nhiều chứng như đau ngực, nhức đầu, chóng mặt và bao chứng khác v.v…

    Bà hỏi tiếp. Nó có nguy hiểm không Bác sĩ?

Thân thể Cậu ta sắp vàng khè hết rồi kìa, mau lo uống thuốc và chữa trị đi. Nói xong ông cho một toa thuốc, bà chạy ra tiệm Dược phòng, mua đem về cho nó uống. Bác sĩ cấm nó kể từ ngày hôm nay tuyệt đối không được uống một giọt rượu nào nữa cả. Hai mẹ con vâng vâng, dạ dạ hứa hẹn đủ điều rồi ra về.

   Về đến nhà, nó ngoan ngoãn uống thuốc theo y toa Bác sĩ, đúng một tháng cơn bệnh thuyên giảm rất rõ rệt. Nó nói mẹ nó mua thêm để nó uống cho nhanh hết bệnh. Mẹ nó ngỡ nó ý thức được vấn đề, nên mừng trong bụng vì trước đó nó là đứa con dễ dạy. Đùng một cái mấy thằng bạn Thanh niên xung phong cũ của nó nghe nó bệnh đến thăm, rủ nó uống một chút cho vui, chẳng lẽ bỏ đứt luôn coi sao được và còn gì bạn bè nữa. Mấy lời thóc cấy ấy, nó tự ái và bắt đầu uống trở lại. Má nó mắng cho một trận tơi bời, nhưng nó vẫn uống. Con sâu nghiện mới bất tỉnh chừng hơn tháng nay, lại bắt đầu nguôi ngoai sống dậy. Nó cứ uống và uống nhiều hơn lúc trước, nhưng chẳng ăn gì, nó càng ngày ốm tong, ốm teo như cây tre miểu. Mẹ nó nhìn nó trong tuyệt vọng và không phương cách nào cứu chữa. Bà giận quá, và nói, kỳ nầy mầy bệnh tao đi mua rượu cho mầy uống tiếp, còn thuốc thì tao dứt khoát không mua. Nó lầm lì không nói một lời.Thiệt như lời mẹ nó nói, ba hôm sau nó trở bệnh, bà nhất định không chở đi nhà thương và cũng chẳng mua thuốc men vì cả, bà bảo mua rượu thì bà mua, còn không thì thôi. Nói thì nói vậy, mẹ nào mà không thương con, ngày nào đi làm việc về nhìn nó nằm la liệt, cào xé làm sao chịu nỗi, nên cuối cùng cũng đưa nó trở lại nhà thương để trị. Nhưng khi đến nơi Bác sĩ chưa kịp đặt ống nghe vào ngực nó, thì nó đã trút hơi thở cuối cùng.

      Đem nó về đặt trên chiếc Giường để chờ tẫn liệm, mẹ nó nhìn thấy một bức thư dưới chiếc chiếu, không biết nó viết tự hồi nào, không ghi ngày tháng.

     Mẹ ạ !

Con xin lỗi mẹ, con thật là bất hiếu, không phải con không nghe lời mẹ, giờ con chết cũng là phải lắm rồi, không giận hờn, oán trách ai cả.Tất cả là tại con, chỉ trách mình không giúp gì được cho mẹ, luôn luôn làm cho mẹ buồn rầu và phải để mẹ cô đơn khi tuổi đã già.

  Con của mẹ

     Những dòng chữ cuối cùng không ngay và không rõ nét, có lẽ lúc viết nó đang run run, cảm động và không còn sức lực để viết tiếp những lời từ biệt mẹ  sau cùng.

 

THỦY ĐIỀN

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền