58-Vĩnh Biệt Một Cuộc Tình (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

 THỦY ĐIỀN

 

 

Những bông hoa sen đua nhau khoe sắc trên bờ ao

 

Vĩnh biệt một cuộc tình

 

   Nghe tiếng gõ cửa lốp cốp Lê đang ngủ. Giật mình dậy, hai tay dụi dụi hai con mắt. Không biết Phương hay Phượng đến đây, chàng nửa mừng, nửa lo. Chờ một chút anh mở cửa ngay.

    Lê và Phương cùng học chung một khoá, hai đứa yêu nhau hơn hai năm nay có thể khi ra trường họ sẽ cưới nhau nữa là khác. Những ngày nơi mái trường họ khăng khít với nhau như Sam không rời xa một tất.

    Ngày lên đường đi thực tập Lê được đưa về Sông bé còn Phương thì về Thành phố. Quãng đường từ Thành phố về Sông bé không xa, nên vài ba ngày thì Phương đi xe Buýt lên Sông bé thăm Lê. Hai tháng đầu thì Lê chẳng ghi chữ nào ngoài cánh cửa cái, Phương lên thăm lúc nào cũng được, hể khi nào nàng lên thăm, là chàng mở cửa ra và bảo à Phương mới đến, rồi lập tức mở cửa ngay không cần do dự hoài nghi vì cả. Nàng cũng thế rất tự nhiên như nhà mình.

    Sau hai tháng thực tập chàng quen một cô bạn gái khác ở Lái thiêu, cô ấy tên Phượng. Cứ đúng vào ngày thứ bảy cuối tuần là Phượng đều lên thăm Lê rất đúng hẹn. Qua vài tuần như thế Lê sợ bại lộ, lỡ hai người đến thăm một lượt hay cùng ngày là nguy mất. Nên Lê nghĩ ra cách lấy phấn vẽ chữ P thật lớn trước cửa cái và ghi phụ thêm hàng chữ (nhỏ) chờ anh một tí. Như thế Phương hay Phượng có lên đều nhìn thấy và chẳng ai nghi kỵ gì, tất cả đều ngỡ P là tên của mình như vậy sẽ ổn hơn.

    Một hôm Lê về Thành phố gặp Phương, chàng bảo nếu Phương có lên thăm anh thì nên đi vào ngày làm việc còn những ngày cuối tuần anh thường hay ra Thủ dầu một chơi cùng mấy anh em trong đội để lấy lại không khí sau những ngày làm việc mệt nhọc.Thoạt đầu nàng giận .Tại sao anh ta không dành ngày nghĩ cuối tuần cho mình, nhưng nghĩ đi, nghĩ lại chắc Lê hay đi nhậu nhẹt cùng những người bạn nên chìu lòng.Thế là từ đó về sau Phương chỉ đến sau giờ nghĩ và trọ lại một đêm sáng mai về Thành phố làm việc. Xong phần Phương đối với Phượng thì chàng khỏi cần lo vì nữa cả, vì Phượng chỉ đến cuối tuần như thường lệ ngoài ra ngày thường có lẽ Phượng bận việc học hay buôn bán hoặc làm việc gì đó không lên được.

    Kể từ đó Lê như ông Hoàng nho nhỏ, tuần nào cũng có hai con Ghệ đến thăm trong khi những thằng bạn của Lê chẳng có con nào. Bỗng dưng trong buổi cơm chiều anh Đoàn trưởng nửa vui, nửa đùa, Lê ơi mầy làm tao hồi hợp quá Lê, tao liên tưởng có ngày căn nhà nầy nổ tung quá mậy. Lê trả lời không sao đâu, tôi sắp xếp cả rồi, anh đừng lo gì cả.

    Chỉ còn một tháng nữa thời gian thực tập sẽ kết thúc, tháng cuối cùng mọi việc gần như xong tất cả. Mọi người rất rảnh rang, chỉ ăn với ngủ và còn chờ ngày về trường. Đùng một cái Phượng từ Lái thiêu lên, nàng lên ngay trưa thứ năm chứ không như thứ bảy thường lệ, lần nầy lên chủ đích của nàng là báo cho Lê biết là thứ bảy nầy nàng sẽ xuống Thành phố ở luôn vì nàng vừa thi đỗ vào trường Cao đảng Nông nghiệp hay nói cách khác nàng muốn từ giã Lê một thời gian.Trước lúc chia tay hai người đang bùi ngùi âu yếm thì Phương từ Thành phố lò mò lên. Lê không còn cách nào khác là phải mở cửa cho Phương vào.Tình thế kẹt cứng cả ba đều lặng câm không ai nói lời nào. Phượng đứng dậy chào và ra cửa để nguyên tay áo chà chữ P cho thật sạch, đi một nước và lầm bầm “Đồ gian dối “.

     Không gian chỉ còn lại Phương và Lê, Lê bày tỏ, xin lỗi đủ điều, nhưng nàng vẫn lặng câm rồi đứng dậy chào vĩnh biệt.

     Ngày trở về trường Lê muốn nối lại tình xưa, nhưng Phương chỉ xem Lê như người bạn cùng lớp cũng như bao người bạn khác.

 

THỦY ĐIỀN

 

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền