59-Không Còn Nghe Tiếng Khóc (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

 

THỦY ĐIỀN

 

 

 

Không Còn Nghe Tiếng Khóc

 

    Sau đám tang chồng con Ngoan, bà con họ hàng ra về, trong nhà chỉ còn lại ít người cùng ngồi xúm nhau bên ly rượu cuối. Nhã chợt nói „Sao đám tang anh Qưới chồng chị Ngoan em chẳng thấy một người trong họ hàng và hàng xóm khóc cả, chỉ thấy riêng trong gia đình mình thôi và chuyện nầy cả mấy đám ma trước trong xóm em cũng đều nhận ra điều đó „ Kỳ thật.

 

    Trước những năm giải phóng và sau đó cũng vậy, tình người trong cái xóm rẩy nầy rất thân tình. Hể có chuyện lớn, chuyện nhỏ họ hú nhau một cái là anh em xúm nhau lại đầy nhà, người một tay phụ giúp nhau một lát là xong cả mọi việc, sau đó cùng nhau nhậu một chập rồi ra về vui vẻ. Nhất là nhà ai có ma chay thì khỏi cần hú, họ tự động, tự nguyện đến giúp mọi việc một cách nhiệt tình mà chủ nhà khỏi phải làm gì hết. Mặc dù những người ấy họ rất nghèo, họ dám bỏ tất cả công ăn việc làm ngày đó để đến với nhau trong những lúc người khác đang gặp khó khăn, buồn tủi. Thậm chí khi đưa tiễn người quá cố đến nơi an nghỉ cuối cùng họ cũng khóc thật nhiều như những người thân trong nhà rất là tình nghĩa.

 

  Sau ngày giải phóng khoảng mười lăm năm cho đến nay, cuộc sống bắt đầu xáo trộn về mặt tình cảm rất nhiều, riêng người ngoài thì không nói, đàng nầy họ hàng và anh em cũng xáo trộn luôn. Lúc nghèo nàn, túng thiếu cái gì cũng chú, cũng bác, cũng anh, cũng em trái dưa, trái ớt, bát cơm đều san sẻ cho nhau. Chưa bao giờ tính toán, suy nghĩ đến sự hơn thua và thù ghét.

 

  Và, kể từ ngày có phong trào nhà nước đền bù ba đồng bạc đất đai, trong tay tự dưng có trăm triệu, một tỷ. Từ nhà lá biến thành nhà lầu hai ba tầng, từ đi bộ, xe đạp giờ biến thành Hon-Đa, xế hộp, họ bổng dưng đổi tánh một cách đột ngột, hơn thua, giành giật, ganh tỵ nhau thật quá đáng, có nhiều nơi chém giết nhau, chỉ vì ba đồng tiền không hồn kia mà quên tất cả. Lẽ ra lúc nghèo nàn, khổ cực mà còn thương yêu như thế, thì khi giàu có, đủ ăn ta phải thưong yêu nhau gấp bội chứ . Trái lại, đi thù ghét nhau, cắt bỏ ruột thịt một cách dễ dàng.

 

   Điển hình qua mấy đám tang và gấn nhất là đám tang thằng Qưới chồng con Ngoan, khi đưa đám ma, họ đi theo sau dường như với tính cách có lệ, chẳng thấy ai buồn và ứa một giọt lệ thương tiếc nào cả „Thật là lòng người, dạ thú „ Vì trong cuộc sống như đã kể ở trên, giờ mỗi người có mấy đồng bạc trong tay là hóng hách, hơn thua, thù ghét lẫn nhau, xem thiên hạ chẳng ra gì cả. Để rồi khi chết đi nhận lấy hậu quả là chẳng ai thèm đưa tiễn và thương tiếc.

 

    Mọi việc, mọi hành động, mọi hình ảnh xảy ra trước mắt ràng ràng hàng ngày, thế mà họ không chịu tránh né cho tốt hơn, vã lại cứ tha hồ dẫm lên vết chân cũ thật đáng trách vô cùng. Và, buồn hơn khi có người không may ra đi chẳng nghe được một lời thương tiếc hay tiếng khóc tiễn đưa.

 

Thủy Điền

 

04-09-2016

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền