58-Biết Mà Không Tránh Khỏi (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

 

 

THỦY ĐIỀN

 

 

Anh: Ban lang Sa Pa “hoi sinh” sau dot ret lich su - Anh 11

 

Biết Mà Vẫn Bị

 

   Tao đã nói cách đây hơn một năm rồi, là cả Bản nầy không còn yên ổn như ngày xưa nữa đâu. Tất cả phải cẩn trọng và phải nhớ rằng: Cảnh sát bao giờ cũng đến sau vụ việc. Thế mà không ai nghe tao hết, cứ chóng cãi lại, bảo bà con Bản mình và láng giềng rất chân chất và tốt bụng lắm và bây giờ cả nhà bị giết hết. Ai đúng, ai sai ai tốt, ai xấu.

 

    Nói chung bà con trong Bản nầy xưa nay phải nói là rất tốt, bà con sống rất nhiệt tình và hiền hậu, tuy mỗi nhà ở cách nhau rất xa, nhưng khi có việc gì chỉ cần bắn lên không một phát súng là họ biết có hữu sự và tìm đến ngay.

 

    Sau ngày giải phóng chừng chục năm, tình hình Bản vẫn còn khá nề nếp, sau đó có những đoàn người từ miền xuôi lên khám phá cuộc sống của những người trên miền cao- rồi đến du lịch miền núi- và dần dần đông người hơn. Hồi đầu toàn là những người thật, tốt đến Bản với mục đích rõ ràng. Nhưng sau mười năm ấy đám lưu manh, ma le, giang hồ tứ xứ thừa cơ hội len lỏi vào đoàn người ấy dùng tiền móc nối đám thanh niên Bản làm những điều tán tận lương tâm. Vì nghèo xưa nay, bỗng dưng có người mang tiền đến và cần giúp những công việc rất nhẹ nhàng. Thử hỏi ai mà không thích, còn hơn hàng ngày phải lên rừng, lên nương đốn củi, hái măng mà chẳng có đồng bạc nào. Chúng dụ dỗ ăn chơi, tập tành hút sách làm đủ thứ chuyện, càng ham vui càng ngày càng lún sâu vào vũng lầy tội lỗi. Chúng bắt đám thanh niên vận chuyển hàng quốc cấm vượt biên và bắt gái bán sang nước ngoài. Nếu không làm theo thì không có tiền để phục vụ cho sự trụy lạc ấy.

  

   Cuộc làm ăn đen tối của chúng được năm năm thì bị động ổ, Cảnh sát, Công an biết được truy lùng và chúng biến mất, chỉ còn trơ lại đám thanh niên tàn dư nghiện ngập không lối thoát. Nhà nước thấy vậy cho đi cai nghiện rồi trả về địa phương, nhà nước nghĩ rằng đám thanh niên nầy sẽ hoàn lương và trở về cuộc sống bình thường như xưa. Nhưng họ quên rằng cái gì còn bỏ, còn quên được. Riêng kẻ nghiện thì đừng hòng, dẫu có cai năm lần , bảy lượt đi nữa thì ngựa vẫn quây về đường cũ và chờ ngày về chầu Diêm chúa.

  

   Trong số đó có thằng Sáng Lũ Sành, nó là người hiền từ nhất trong Bản, từ ngày lâm vào cảnh ấy và trở về nó như con ma ẩn hiện rất nguy hiểm. Sau mấy tháng từ trại cai nghiện ra, ai ai cũng ngỡ nó lo lên nương làm rẩy phụ bố mẹ nó. Ai ngờ ! Được mấy hôm nó lẫn vào nhà thằng A Lèng không biết định cướp hay hảm hiếp vợ thằng A Lèng. Vô tình thằng A Lèng lên nương về đến bắt gặp định đập cho nó một trận, nhưng nó cao giò chạy mất. Thằng A Lèng thưa công an xã, bắt nó, nó khai nó chẳng làm gì chỉ ghé thăm nhà A Lèng mà thôi. Còn vợ A Lèng khai rằng nó vỡ trò sàm sở. Cuối cùng Công an tha tội nó và nghe loáng thoáng mấy hộ trên, đám bạn của nó cũng vỡ những trò thật oái oăm, nhưng chưa đến nổi. Bởi thế, kể từ đó bố thằng A Lèng hay dặn dò là Bản mình dạo nầy cần cẩn trọng đấy, thế mà chẳng ai thèm nghe và còn cãi lại những lời ông khuyến cáo.

  

   Đêm 28 rạng 29 giữa khuya trời đen như mực, nó lợi dụng lúc thằng A Lèng và bố nó đi tiệc cưới ở Bản xa qua đêm, nó lẻn vào nhà giết chết vợ thằng A Lèng và hai đứa con lớn chỉ chừa một đứa nhỏ hai tuổi, lục lạo hết nhà cướp 15 triệu đồng, sau đó biến mất vào rừng trốn.

  

   Ngày hôm sau cha con A Lèng về đến, tá hỏa, đứa nhỏ hai tuổi ngồi đói, khóc không ra tiếng, ba xác chết nằm máu lên láng. Nó chạy báo Công an, Công an đến ăn kết và mở cuộc điều tra, truy tầm tìm kẻ xác nhân. Gần một tháng trời Công an không tìm ra thủ phạm, chán nản, chuyện động trời, động đến tai Chính phủ và Chính phủ đề nghị Công an tỉnh phải có biện pháp tức khắc. Ngay sau khi có lệnh, sở Công an đã tung ra hai trăm nhân viên trải rộng khắp Bản, gần ba tuần lễ mà vẫn không tìm thấy xác thủ. Một đêm nó hết lương thực mò về nhà, giữa đêm khuya, dọc đường nó bị Công an chận bắt, tình nghi, đem về sở điều tra và cuối cùng nó nhận tội là đã giết cả nhà thằng A Lèng cướp 15 triệu vì nghiện quá không có tiền để hút.

 

   Khi cuộc điều tra hoàn tất, nó được đưa ra tòa và bị kết án tử hình. Toà vừa kêu án xong bố thằng A Lèng khóc, la to, tôi đã nói trong những cuộc họp dân Bản rồi, mà bà con cãi và chóng lại tôi, cho tôi là người xấu miệng, xấu bụng, giờ bà con thật sự sáng mắt chưa…..?

 

Thủy Điền

 

05-09-2016 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền