Người Cha Mù (Truyện Ngắn) Tác Giả Mr Kool

Người Cha Mù

 

Tôi còn nh ngày tôi biết nói thì đôi mt b đã không còn na, lúc đó tôi không biết vì sao li thế. Ngày tôi bước chân vào cp 1, b đã vui mng thc c đêm ch đ đi ti sang mai gi tôi dy bt đu mt cuc sng mi , trước khi đi b có dn: “Đi hc, là nim hnh phúc mà không phi ai cũng có , vì thế con nên c gng hc cho tt , nơi đó là mt thế gii khác cha đng biết bao điu l, con hãy hc nó ri v nói li cho b nhé!”. Tôi đã không quan tâm lúc y b nói điu đó mà chy đi ra vi m đ m đưa tôi đến trường. Tôi nhát lm, nhng ngày đi hc tôi chng dám chơi vi ai c, thy các bn nô đùa làm tôi cũng háo hc . Ri tôi cũng quen dn và kết thân nhiu bn, mi ngày đi hc là mt nim vui vi tôi, nhng gì trường tôi hc được thì tôi đu v k cho b nghe, b hòa cùng nim vui vi tôi, cùng tôi trò chuyn nhng chuyn lp, b có th nh hết tên các bn mà tôi chơi mc dù chưa được gp. Nhng lúc y, b như mt người bn ca tôi.

Thi gian c thế trôi đi, tôi ln dn và câu chuyn v “đôi mt” y vn là mt n s đi vi tôi. Tôi vô tâm và không h biết. Ngày tôi hc lp 5, trong gi tp làm văn viết mt đ tài t cnh nhưng đt nhiên cô li chnh li đ bài vi ni dung là: “Hãy k v người bn thân nht ca em”. Tôi không biết k v ai, người duy nht trong đu tôi lúc y là b tôi. Tôi đt bút viết, tôi miêu t tt c t hình dáng ti khuôn mt và c lúc cha cười như thế nào, duy ch có đôi mt cha thì tôi không nói ti. Gi làm văn đu tun sau bài văn ca tôi được đim rt cao, cô thc mc hi tôi là các bn khác thì viết v nhng người bn bng tui nhưng tôi li viết v b ca mình, tôi hn h tr li vì đó là người bn thân nht ca em. Cô bt đu đc bài ca tôi cho các bn cùng lp nghe, các bn ngưỡng m tôi lm, đa nào cũng ước là có được người b như tôi. Ri ti ngày t chc liên hoan lp, m bn không th đi cùng tôi, b ng ý đ b đi cùng, tôi đng ý vì các bn trong lp rt mun gp b xem có đúng như trong bài văn tôi viết không, thy v mt m lo lng lm nhưng được s thuyết phc ca b cui cùng b cũng được đi. B đi chm lm, va đi va phi bước tng bước mt, tôi dt tay b mà c bt b phi đi nhanh, b ch cười.

Khi ti lp, thy mi người đã chun b hết mi th, mi người ngi nói chuyn vi nhau bng có một đa bn đng lên và nói:

Ơ, b nó mù à, thế mà nó viết t b nó khác cơ .

C lp im lng không mt chút tiếng đng nào, dường như 80 cp mt đang đ dn v tôi, tôi không biết nói gì, tôi xu h vi mi người và chy v nhà đóng cht ca li mà quên mt còn b đang đó, tôi úp mt vào gi và khóc. M v thy tôi khóc và hi b đâu, tôi bo b đi đâu k b tôi không cn biết, còn nh v mt m ht hong lm, chy ngay đi tìm b, va ra ti ca nhà thì thy b được bác hàng xóm đưa v, qun áo b bn hết, nghe bác hàng xóm nói là b b ngã trên đường v, m tc tôi quá, lôi tôi ra đánh cho mt trn, b đng đó và can không cho m đánh tôi, tôi gt tay b ra và chy lên gác, lúc y tôi ghét b lm, ch vì b không còn nhìn thy gì na, ch vì b .

Dòng thi gian c lng l âm thm quay theo nhp ca nó, và vết thương v câu chuyn ca quá kh đã là ni nim ám nh tôi, tôi không bao gi k gì v b cho mi người c, khi có ai mun qua nhà tôi chơi tôi đu ly c là không có nhà hoc mt lý do nào đó .

Năm tôi 17 tui, chng biết t khi nào và t bao gi dòng máu ngh sĩ li chy vào người tôi mnh m như thế, tôi mun theo con đường ngh thut, tôi mun được làm một ngh si chơi vĩ cm, tôi không b l mt bui biu din nào ca các ngh sĩ violon, tôi tìm tt c các tài liu v nghiên cu.

Và vào mt bui ti trước lúc ăn cơm tôi k chuyn sau này s ước mơ tr thành một ngh sĩ violon tài ba, s hưng phn khi k v mơ ước ca tôi chưa được một giây sau câu nói đó đã b mt tiếng đng mnh làm tan biết. M đt mnh bát xung bàn và quát vi tôi:

– Mày mun làm gì thì làm nhưng không được làm ngh sĩ violon.

Li thêm mt điu na mà tôi không hiu, quay sang nhìn b tôi thy khuôn mt b cũng không còn n cười hng ngày trước mi ba cơm na, ti hôm y không khí tht nng n. Là mt chàng trai ca tui 17, tôi bt đu mun khng đnh cái tôi ca mình, nhng bui đi chơi v mun hơn thường ngày bt đu din ra nhiu hơn, và mi ln như thế b li đng đu ngõ đi tôi v dù tri nhiu sương hay mưa tm tã. Nhưng đến mt ngày cái tôi trong tôi vượt quá gii hn vn có ca nó, tôi đi chơi qua đêm vi lũ bn mà không my may nh ti là có mt người đang đng đi tôi, người đó b .

Hôm sau tôi mò v thì m đã đi sn tôi nhà, tôi bình tĩnh bước vào thì nghe thy tiếng ho ca b, m không nói mt câu nào nhưng tôi t hiu, c đêm qua vì lo cho tôi mà b đã không ng, đng ngoài tri đi tôi trong đêm sương rơi thm đm c nhng chiếc lá.

Tôi vào xin li b, ging b ho nhưng vn thương tôi lm, bo tôi ln sau đi chơi ng nhà bn thì nh gi đin v báo vi gia đình. Ng tưởng sau ln đó tôi không còn thế na, nhưng vi s lôi kéo ca chúng bn tôi bt đu thay đi mt phn nào đó, tôi ngày càng đòi nhiu hơn, tôi mun có đin thoi mun nhiu th lm, được s hu thun ca b nhng điu đó tôi đu đt được chính vì thế tôi ngày cành được đng chân lân đng đu, tôi đòi mua xe máy đ đi chơi, ln này b không đng ý vì tôi chưa đ tui, tôi c lm không làm gì, tôi b đi ti ti mun mi v, vn là b đng đó đi tôi. Khi tiếng xe máy phanh li đu ngõ và nghe tht tiếng tôi b bo:

– V ri h con, sao hôm nay v mun thế, thôi vào nhà đi.

– Ai thế ? – Thng bn ngơ ngác hi tôi

S ám nh ca nhiu năm trước li hin v trong tôi, tôi không biết gì na và tr li thng bn

– Ông hàng xóm y mà.

Thng bn quay li nói vi b mt câu mà khiến tôi đau như ct:

– Ông già, ông lo chuyn người khác ít thôi, v lo cho con ông y, đã mù ri li còn đi lang thang ngoài đường.

Tôi chết lng, không dám nói gì, b bo v đi, quãng đường t ngõ ti nhà không xa lm nhưng mi vt xung quanh như đang b đóng băng li, b không nói gì, im lng sut.

V ti nhà, thy b thn người m hi nhưng b không nói gì, sut mt tun lin tôi không còn thy n cười ca b na, nhưng tôi ghét b vì không cho tôi mua xe, ri câu chuyn ca đêm hôm trước cũng b m tôi biết qua li k ca mt người hàng xóm nơi mà b vn hay đi tôi trước ca nhà h. M ni gin, chưa bao gi tôi thy m ni gin như thế, m còn biết tôi đã lén đi hc nhc na, m quát tôi và hi tôi vì sao li nói như thế, s nông ni ca tui tr khiến tôi phi day dt sut đi, tôi trả li:

– Vì… ông y b .

S tc gin ca m không còn kim soát được na, m tát tôi mt cái khiến tôi choáng váng và m khóc, lúc đó tôi đâu có biết b đang ngoài ca và đang đnh xin cho tôi. B lng l bước xung cu thang mà đôi chân run run và bước vào phòng, b c như vy sut và mt hôm b nói b mun v quê thăm h hàng mt tháng, m không đng ý, lúc y tôi không nói gì, b ch bo là v thăm h hàng làng xóm, lâu ri chưa được v nên nh mi người thôi. Chiếc xe đưa b và m đi v quê đã dn khut xa phía cui con đường, tôi quay li nhà và dn dp vài th, bước lên trên căn gác nh, tôi lôi tt c các th ra lau dn và thy mt cái hp màu đen đã b thi gian làm cho cũ k bng mt lp bi dày đc, tôi tò mò m ra xem thì tht bt ng đó là 1 cây đàn violon đã cũ, tôi sung sướng và ct nó đi ri hàng ngày lôi ra tp, c thế tôi bt đu luyn tp vào mi bui sáng sau khi m đi làm .

Mt ngày như bao ngày khác, tôi bt đu mang cây đàn mà tôi cho là món quà ca ông tri đã ban cho tôi ra tp, tôi mi mê say sưa theo tng note nhc mà không đ ý thy tiếng cng m, m v. Nghe theo tiếng nhc m đng ngoài nhìn tôi chơi đàn vi nim vui ca mt ngh sĩ, và nim vui b đánh mt bi mt tiếng hn ging ca m, tôi run ry, ming lp bp không nói lên li. Trái ngược vi suy nghĩ ca tôi, m vào nhìn chiếc đàn, và ôm nó vào lòng, tôi không hiu chuyn gì đang xy ra. M bo tôi ngi xung m k cho tôi nghe mt bí mt, bí mt v đôi mt ca b.

20 năm trước, vào mt hôm trường có t chc bui liên hoan và có mi mt đoàn văn công ti biu din, đó m đã gp b, mt ngh sĩ vĩ cm. Mt người hin lành, tài hoa và đc biết là có rt nhiu cô gái theo đui. Tôi git mình:

– M nói cái gì?

M gt đu, ri m k tiếp. T lúc y, b và m thường xuyên gp nhau hơn và m đã yêu b lúc nào không hay na, chuyn tình không suôn s như thế, hai gia đình phn đi nhưng ri b và m đã quyết đnh ly nhau b qua s ngăn cn ca mi người. M k, lúc y cũng mt mi lm, ông bà bo nếu m mà theo b thì ông bà không nhn m na, và ri nghe theo tiếng gi nơi trái tim m đã quyết đnh làm mt vic mà nghĩ li chc m cũng không dám làm. Cuc sng ca mt đôi v chng mi cưới có nhiu khó khăn lm, nhng lúc như thế b luôn là người đng viên m. Vào mt ngày m được c đi công tác xa, trên đường đi xe ô tô ca đoàn b ti nn và trong s c đó m đã mt đi đôi mt ca mình. Tôi ngc nhiên không hiu gì, và hi: “Mt m vn còn đy còn gì, m nói ba chuyn cho con nghe à!”, m cáu gin nhưng vn nut vào lòng và k tiếp. Lúc y nhà nghèo lm, không có tin cha, ông bà ngoi sau chuyn y càng ghét b nhiu hơn, b ân hn lm, và th là s mang li ánh sáng cho m, m lúc y tuyt vng, mi th trước mt m ch là mt màu đen, mt màn đêm tri dài vô tn.

B vn ngày ngày tìm và hi các bác sĩ cách cha tr cho m, nhưng điu khó khăn nht không phi là tin cha tr mà mun mang li ánh sáng cho m thì cn phi có mt đôi mt khác, đôi mt m không còn cha được na, mà mun tìm được đôi mt khác thì gn như vô vng. Ri b cũng có mt tin vui cho m, m vui sướng và hét lên khi biết là mình có thế sp được nhìn thy ánh sáng tr li, b bo b không bên m được khi m làm phu thut vì b phi đi công tác xa, m vui mng quá và bo là b đi v cũng là lúc m được nhìn thy b.

Ri ngày hôm y m hi hp đi ch đến lúc được tháo băng, m đã vui sướng phát khóc khi thy nhng tia nng đu tiên tr li vi m, m vui mng viết thư cho b, ri nhng bc thư y được hi âm tr li, m vui mng k li tt c nhng gì m được nhìn thy sau khi được nhìn li, m k c nhng cm giác khi b chìm vào trong bóng đêm ra sao, tt c nhng cái đó m đu k vi b nhưng m đâu biết ngày m được nhìn li cuc sng này cũng là lúc b bước vào thế gii ca màn đêm nơi m đã tng bước ti, đôi mt m có được không ca ai khác chính là đôi mt ca b đã tng cho m, m ân hn, m khóc, m hn chính bn thân mình. Trái li b thì không, b bo vì tình yêu ca b, b hi sinh như thế còn ít lm và bo vi m đó là điu duy nht b có thế cho m và m hãy gi nó cn thn, t đó m không cho phép bt c ai nói ti đôi mt ca b vi ý nghĩa xu cho dù người đó là ai.

Và cây vĩ cm k t đó cũng nm im theo thi gian, nó là k vt thiêng liêng nht mà m còn gi li được cho b. Tôi như chết lng người khi nghe câu chuyn m k, tôi ân hn vì nhn gì mình đã làm, nhng điu mình đã nói, tôi đâu biết tôi có một người cha vĩ đi như thế, tôi h thn vi chính bn thân mình, và nhn thy mình đã ngu ngc biết nhường nào . M nói b không bao gi nhc ti chuyn cây đàn đó na, có mt ln m hi b sao li cho m nhiu như thế, b ch tr li điu b cho m ch là một nhưng m đã cho b nhiu hơn thế, m đã cho b tình yêu ca m, nim tin ca m và đã cho b đôi mt ca b chính là tôi, b nói đi đi như thế là lãi lm ri, m cười mà nước mt c rơi trên hai gò má, gi tôi đã hiu vì sao m đã không cho tôi hc đàn vì sao m lúc nào cũng bo v đôi mt ca mình k như vy

Ngày b v, tôi không ra đón được, lúc tôi v ti nhà đã thy b ngi đó, trông b gy hơn trước, nước da cũng đen hơn nhưng thn sc thì có l cũng khá hơn, tôi lng l bước vào chào b, b mm cười và bo tôi ngi xung, b b cái ba lô đã cũ xn và ly ra trong đó một cái túi và bo đây là quà mà mi người dưới quê gi lên cho tôi, tôi nhìn b mà trong lòng nghn ngào, tôi không nói được gì, tôi cũng không hi trong thi gian đó b sng ra sao, b có trách tôi sau nhng chuyn đã xy ra không, tôi im lng. B ngi đó và k cho tôi nghe nhng câu chuyn quê, chuyn bn tr con đó chơi nhng trò gì mà ngoài thành ph không có, b k vi v mt tươi vui lm nhưng b đâu có biết lúc y tôi đã bước vào phòng, m ngi cnh và nghe nhng câu chuyn b k, tôi lng l mang một th xung, đó là cây đàn mà năm xưa b đã tng chơi, tôi cm nó và chơi bn nhc đu tiên mà tôi t hc được, b đang k chuyn bng khng li, v mt b bt đu chuyn t tươi sang trm ngâm, b dường như đang sng li thi quá kh ca b vi cây đàn năm xưa, kí c dn dn tái hin li trong b theo thi gian qua tng nt nhc.

Khi bn nhc kết thúc cũng là lúc b đã được sng li vi chính mình, trong khonh khc y tôi cm nhn được nhng git nước mt trong b.

 

 Theo Mr Kool

VHNC

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền