Nhà Thơ Ngưng Thu
ĐÊM CÁNH GIÓ KHÁT MÙA RONG
LẠC
Ta ngồi
đếm
hạt buồn rơi hiên
trước
trong xó bếp, con mèo lười nằm
nghe giọt chiều ngân nhớ khúc heo may
cơn gió
rỗng
lạnh lùa trăng khuất
lấp
dáng thu về đan kín sợi mưa
bay.
Bên kia rào có gã ngốc vờ
say
trong cơn men không
màu
chếnh
choáng
tiếng ghi ta trầm
buông
lãng
mạn
đánh thức vừa kỷ niệm xưa
quên.
Là màu thu vàng nhẹ lướt êm
êm
lời tình ru vụng
về
khoảng
vắng
hương xưa quyện môi
chiều
tĩnh
lặng
sợi tóc chuyển
màu
mây gợn sóng hoàng
hôn
Cuộc đời
buồn
chảy tựa dòng
sông
xuôi ngược bến con thuyền đau
rã
đêm cánh gió khát
mùa
rong
lạc
ngày mơ phía chân
trời
nắng khỏa dáng
thu.
NƠI THIÊN ĐƯỜNG CỎ MỌC
Hẹn nhau, hẹn nhau... thiên
đường cỏ mọc
Vời thương ngày sau, mây vờn
trên tóc.
Cuộc tình ra đi... bên bờ
hoang mộng
Một cánh đêm sa đầm thơ trăng
lộng.
Ta về cúi mặt nghe hồn tang
thương
Nhành xuân ngày cũ rụng rơi
cuối đường.
Màu thu hoá đá lạnh từng cơn
mê
Giòn khô chiếc lá, đất kia tìm
về.
Người qua thềm mộng, gieo mùa
chơi vơi
Ta ôm ngày vọng tình ca không
lời.
Thôi đành hẹn nhau thiên đường
cỏ mọc
Biết có còn nhau, mây vờn
trắng tóc.
HOÀI NIỆM MÙA
THU
Mưa thánh thót hiên
chiều
mắt
ướt
cánh gió tìm mây thơ xưa
bay
đời mắc mớ gì cơn thốc
nổi
lấp khuất vầng trăng thức giữa
ngày.
Ừ
nhỉ
dòng sông lơ đãng
vậy
làm sao sông hiểu thấu cho
lòng
trăm
năm
ai biết tình như
thể
sương
khói
mơ hồ sương khói
bay.
Này nhé thu
ơi
đừng gợi
nhớ
mênh mông chiều lá
úa
trời
không
xưa dắt em về qua cõi
mộng
chạnh chi mùa gió
cuốn
đau
lòng.
Mê khúc mùa
thu
mê khúc
thu
nhớ
quá
mà
không
chẵng nhớ
gì
chỉ là hương tóc
xưa
còn
mãi
giọt
chiều
thánh thót giọt bờ
mi.
NGƯNG
THU
Kommentar schreiben