Tác Giả Lê Thanh Hùng
Làng cũ
Em qua, lóng lánh tinh khôi
Sáng xanh sắc cỏ, núi đồi quanh đây
Chậm chiều, đổ nắng tràn ngày
Bâng quơ, sợi cỏ trên tay, cầm về
Lê Thanh Hùng
Đợi
Rất có thể em còn xõa tóc
Bên hiên xưa, khắc khoải quên chiều
Nắng tháng giêng, gãy giòn khô khốc
Ngày trôi mùa, ngắt ngứ tin yêu
*
Hoa cỏ ngập đường xa dịu vợi
Anh nổi trôi xây xước quê người
Bỗng chợt nhớ năm chờ, tháng đợi
Bến hoàng hôn, ráng đỏ thắm tươi
*
Của ngày giêng, quạnh đồng, lộng gió
Bên sông xanh ngăn ngắt, tiếng cười
Anh sẽ đến, điều gì bày tỏ ?
Dẫu muộn màng của tuổi năm mươi
*
Em vẫn trẻ trung, làn áo mỏng
Ngực phập phồng, trong nỗi giêng hai
Cánh cổng vắng, khép hờ, mở đóng
Thời gian khua, rụng chốt then cài
*
Nghe chao chát, tháng ngày đánh mất
Lời yêu xưa, lỏn lẻn, gọi mời
Thôi chấp hết, góc đời quăng quật
Để anh về, chiều muộn, em ơi...
Lê Thanh Hùng
Mùa Nắng Đi, Khắc Khoải Lối Em Về
Nắng và gió, khô cong ngọn lữa
Trong bếp nghèo, khói tỏa thờ ơ
Giọt nắng rớt cuối ngày ngoài cửa
Cũng bâng quơ nhảy múa dật dờ
*
Muối và cát, tràn đầy mái tóc
Trên đường xa, bãi vắng vội vàng
Chợ tan rồi, bóng em cô độc
Lầm lũi chiều, trăm nỗi ngổn ngang
*
Ngọn sóng cũng héo queo lóa nắng
Gió đã chuyển chiều, mùa nối mùa
Nước triều lên, đời sông ngập mặn
Vườn rẫy khô hanh, ngọn gió đùa
*
Năm thiên tai,oằn mình chịu hạn
Đất cát quê mình cũng quắt queo
Bao nhiêu chuyện, tưởng chừng quên lãng
Lối em về, dấu nắng lần theo
*
Biết ai đó, xa rồi còn nhớ
Tiếng nắng khua trên những ngọn dừa
Bầy chim sáo rủ nhau về tổ
Chờ chiều buông, ca hót say sưa
*
Em vụng dại, một thời để nhớ
Hồn hoang ... bãi cát trắng hoàng hôn
Vô tư sống, một đời chồng vợ
Mặc sóng đời xô, đổ dập dồn ...
IV/16
Lê Thanh Hùng
Như Không
Gió nam non, lộng nuột nà
Em qua ngõ vắng, hương là đà bay
Sóng xa gọt bãi hao gầy
Như không, đứng đợi ở đây một mình
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben