Quán Cà- Phê "Lạnh Lùng " (Truyện) Thủy Điền (GER)

 

 

Thủy Điền

 

 

 Hình ảnh động về giáng sinh đẹp nhất | Ảnh Noel dễ thương

 

Quán Cà- Phê “Lạnh Lùng “

 

    Hôm nay, thứ sáu ngày 16 tháng 12 năm 2016 là ngày đánh dấu 36 năm tôi sang định cư tại đất Đức (Hồi ấy còn là Tây Đức). 36 năm trôi qua là một khoảng thời gian không phải ngắn, giữa thế kỷ 20 đổ về trước người ta cho là nửa đời người, còn bây giờ thì chưa tới. Con người bây giờ sống dai lắm. Bởi, những thức ăn đã được nghiên cứu, biến chế rất kỷ lưởng và nền y học càng ngày càng văn minh hiện đại. Tóm lại những ai sanh ra giữa thế kỷ 20 trở về sau thật là may mắn vô cùng. Có nghĩa là được tận hưởng kiếp người dài hơn ông bà mình ngày xưa.

  

   Xét lại thời gian qua với cá nhân tôi công bằng mà nói thì cũng chẳng được gì ngoài hai chữ “Tự do nho nhỏ “ Còn riêng người khác thì tôi không biết.

 

   Lắm lúc tôi suy nghĩ vì hoàn cảnh mà đi, ngoài ra ở xứ nầy nó cũng chẳng có hơn gì cái xứ sở nhược tiểu Việt nam đâu. Nó được ở chỗ là người ta biết cân bằng cuộc sống như: Về y tế , xã hội và kinh tế v…v. Nhưng ngược lại họ sử dụng con người như là cái máy không hơn, không kém. Còn ở ta về những mặt ấy thì yếu kém. Nhưng con người vẫn còn có ý nghĩa hơn.

  

   Nói về tự do cũng thế, cũng chưa hẳn hoàn toàn mọi mặt. Ở đâu cũng vậy, nếu một khi ta làm những gì khi luật pháp không cho phép thì ta cũng sẽ bị nghiêm phạt ngay, còn ta cứ tôn trọng thẳng đường làm đúng mọi việc, thử hỏi ai quở phạt mình. Bởi khi nói đến hai chữ tự do ta nên suy xét kỷ rồi hãy trách, nói. Ta đừng nhìn ở một khía cạnh nhỏ hay sự thù hắn mà so sánh, lên án chung đó là điều không nên.

  

   Thỉnh thoảng tôi cũng nghe nhiều người hơi vội, ca tụng xứ người một cách mù quáng, cực đoan mà vô tình trong khoảnh khắc bôi lọ một đất nước đã sinh ra ta và ta đã lớn lên từng ngày từ nơi ấy, khi hiện tại trong tay ta có một số vật chất khá khổng lồ và những vật chất ấy toàn là những món hàng trả góp hàng tháng cho ngân hàng. Và, khi ta không còn khả năng nữa, nó sẽ quây ngược về nhà ông chủ tiệm.

  

   Theo quan niệm của tôi thì khác, tôi đến đây không phải vì những vật chất ấy, những vật chất ấy trước năm 1986 thì khác còn bây giờ ở xứ mình thì ai cũng kiếm được cả, nó vẫy đầy ngoài đường, muốn kiếm được nó cần phải có sự thông minh tối thiểu thì được ngay, không cần phải sang xứ sở khác. Mà mục đích của tôi là học hỏi, thu nhặt những tinh hoa của xã hội văn minh, khoa học kỹ thuật tiến bộ mà đất nước ta chưa có hay còn lạc hậu, hầu mai nầy nếu có dịp trở về còn góp được phần nào vào công cuộc kiến thiết và xây dựng đất nước. Còn riêng những thứ vừa kể trên là những thứ ngoài da, không cần thiết.

 

    Nói chung qua 36 năm lưu lạc, xa quê hương, mượn xứ người sống tạm tôi tự cảm thấy mình là một con người bất hạnh chưa từng có. Mặc dù hiện tại những đứa con được sanh ra, lớn lên, học thành tài và có chỗ làm việc đàng hoàng, nhưng tôi vẫn thấy mình luôn bất hạnh, khi phải sống chung độn hằng ngày giữa một rừng người muôn màu sắc, ngôn ngữ và văn hóa khác nhau và sau giờ làm việc chỉ biết co rút trong nhà với 36 năm vẫn uống Cà-phê một mình, không bạn bè, thân thuộc và chỉ uống với bà chủ quán với cái quán có tên là “Quán Cà-phê Lạnh lùng “ mà bà chủ quán chính là bà vợ yêu quí của mình. Và, một điều đáng buồn hơn trong cuộc sống nhìn thấy những cảnh đời thật là chướng tai gay mắt khi .

     -Người bản xứ va chạm người bản xứ (Dường như được giải quyết công bằng và nhanh lẹ)        

-Người bản xứ va chạm với ta hay Ta va chạm người bản xứ  (Phần thắng đương nhiên sẽ nghiêng về người bản xứ nhiều hơn)

-Còn ta mà lỡ hay cố tình va chạm ta (Thì nên tự xử với nhau thì hay hơn đừng nhờ đến họ, mất thì giờ).

 

·        Quán Cà- Phê “Lạnh lùng” Mùa đông đứng ngoài lang cang uống Cà- Phê, hút thuốc

·        Ngồi uống Cà- Phê với vợ vào những buổi sáng mà bảo là quán Cà- Phê “ Lạnh lùng” Thì ngày mai nhịn luôn.

 

Thủy Điền

17-12-2016

 

 

 

 

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền