Lời Trăn Trối Sau Cùng (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

THỦY ĐIỀN

    

 

Lời Trăn Trối Sau Cùng

 

Lampung- Indonesia 9 giờ 30

 

    Thái đang cùng các nhân viên y tá đi thăm các giường bệnh nhân thường nhật. Bỗng, có cô nhân viên từ phòng hành chính chạy xuống phòng bệnh nhân và nói nhỏ với Bác sỹ:

-Thưa Bác sỹ, Bác sỹ vừa có cú điện thoại từ Amsterdam gọi đến.

-Ai vậy ?

-Dạ giọng một cô bé gái nói bằng tiếng anh. Cần gặp Bác Sỹ gắp.

-Cô nói với họ, để số điện thoại lại, tôi sẽ gọi sau một tiếng. Vì hiện tại tôi phải làm việc cho bệnh nhân không thể tiếp được ngay lúc nầy.

-Dạ. Tôi hiểu.

 

    Năm 2000 Thái và Yến Lan quen nhau ở trường Đại học Y Khoa Amterdam và sau bảy năm theo học cả hai đều đỗ bằng Bác Sỹ và mỗi người đều có một công việc ở mỗi bệnh viện khác nhau.

  

    Yến Lang là con gái độc nhất của một gia đình qúy phái. Cha cô là một cựu Thứ trưởng của thời Đệ nhị cộng hòa, mẹ cô là một nữ Giáo sư trường Đại học Sư phạm Sài gòn. Gia đình cô vượt biên cuối năm 1979 và sang Hòa Lan định cư tại một thành phố nhỏ cách Amterdam 80 km, lúc ấy mẹ cô đang mang thai và sắp sanh. Qua Hòa lan được mười năm thì cha cô qua đời sau một cơn bệnh nặng. Năm 1999 cô đổ tú tài và thi vào trường Đại học Y khoa Amterdam rồi kết bạn cùng Thái từ đó. Sau khi học xong hai người thành hôn và sinh được hai cô con gái sinh đôi khá ngộ nghĩnh và dễ thương. Hàng ngày hai người đi làm bình thường và về nhà ở chung với mẹ vợ. Nhiệm vụ của bà là chỉ chăm sóc hai cháu và lo việc nhà. Cuộc sống của hai người hạnh phúc được năm năm thì bắt đầu xảy ra những mâu thuẩn và cuối cùng đi đến ly dị. Ra toà, Yến Lang giữ con và vẫn sống với mẹ như ngày nào. Riêng thái thì xin nghỉ việc ở bệnh viện và vào làm hội Chữ thập đỏ Hoà Lan, chuyên đi công tác nước ngoài. Thái được biệt phái về vùng Châu á và được phân công phục vụ tại một nhà thương lớn ở tỉnh Lampung- Indonesia (Ngày xưa là thuộc địa của Hòa Lan).

 

    Kể từ thời gian ly dị cho đến nay là gần ba năm, cả hai vẫn chưa ai có vợ hoặc chồng khác. Thái cứ miệt mài nơi xứ lạ, thỉnh thoảng một tháng gọi về thăm các con nơi quê nhà. Ngoài việc ly dị với vợ, Thái là người luôn tôn trọng bà mẹ vợ của mình. Bà là bậc trí thức và là vợ của một quan chức cao cấp ngày xưa, nhưng bà sống rất tình cảm, chân thành, đơn giản, nếu không ai nói ra,  người ta cứ nghĩ bà là người mẹ Việt nam bình thường mà thôi và không nghĩ bà có cái quá khứ to tướng ấy.. Bà rất mến Thái, tuy không còn là mẹ vợ nữa, nhưng mỗi lần Thái gọi về thăm con, gặp bà, bà vẫn đối xử tốt với Thái như ngày nào. Đặc biệt bà luôn chăm sóc hai đứa con của Thái thật chu đáo mà không một tiếng phiền hà.

 

   Tháng 7 năm 2016 bà đột ngột qua đời cũng sau cơn bệnh nặng. Trước khi chết bà khuyên hai đứa cháu nên hàn gắn vết thương của ba mẹ lại. Vì xứ lạ quê người, bà mất, các cháu của bà sẽ cô đơn lắm. Và, sau khi nhắm mắt, cô con gái của Thái tức tốc gọi cho Thái ngay và Thái đã trở về dự đám tang của bà. Nhìn xác mẹ, Thái khóc nức nở, Thái còn nợ bà rất nhiều, Thái chưa kịp bù đấp lại công lao của bà đã từng lo cho con Thái trong những ngày xa xứ mà bà đã vội vả ra đi.

 

   Sau khi chôn cất bà xong, căn nhà chỉ còn lại Thái, Yến Lan và Yến Linh, Yến Lam thật là buồn tẻ. Vợ thì lúc nào cũng ở trên lầu, giận không muốn nhìn mặt chồng. Chồng thì cũng giận mà không bỏ đi được khi tang gia còn bối rối, con đeo theo cằng, theo chân, quấn quýt. Cảnh căn nhà đang lạnh lại càng lạnh thêm, giữa mùa hè nắng cháy mà ngỡ như trời đã vào đông.

 

    Buỗi chiều lạnh nhạt, không ai muốn đụng đạ gì đến nhà bếp, Yến Linh và Yến Lam ra tay nghĩa hiệp, nấu một món mà xưa nay chưa ai từng nấu. Ở Nhà còn những gì thừa thải trong tủ lạnh hai cô cho hết vào chảo và xào thập cẩm, rồi mời cha mẹ cùng ăn. Trong lúc ngồi ăn, mọi người đều im lặng, Yến Linh bật kể lại lời bà ngoại trăn trối và khóc. Tất cả mọi người trong bàn ăn đều bỏ đủa và cũng khóc ùa theo. Thấy các con nói thế Thái và Yến Lan không cầm nỗi sự xúc động và đành đoạn bỏ hai đứa con của mình và tất cả đứng dậy ôm choàng nhau như xin lỗi, như hứa hẹn sẽ cùng bên nhau đi suốt cuộc đời nầy.

 

Thy Điền

27-12-2016

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền