TĐ3 TR- Bức Tường Vẫn Mở (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

Truyện Ngắn: Thủy Điền

 

 

 

 

Bức Tường Vẫn Mở

 

     Sau mười năm xa quê, trở về. Quyến nhìn bức tường ngăn cách giữa hai căn nhà vẫn còn bỏ trống. Nàng hỏi Kiên ?

-         Cậu à ! Sao bức tường vẫn còn thế nầy? Đã mấy lần tôi gởi tiền về, tôi đề nghị cậu hãy xây kín nó lại. Cậu ừ ừ, mà chẳng chịu làm, đến nay đã mười năm có ít đâu.

-         Thưa chị !

-         Thưa, thưa cái gì, chuyện bằng ngón tay mà không làm được, thử hỏi chuyn lớn một chút nữa sẽ ra sao. Đàn ông như cậu „Quên đi „.

-         Bây giờ chị có mắng em, thì em xin nhận, ngoài ra em không biết giải thích thế nào để cho chị hiểu. Chị Quyến à.

 

Cậu nhà có tội chi đâu

Sao em mắng lắm, cho đau lòng người

Tội là do tội ở tôi

Nếu em có mắng tôi ngồi đây nghe

Em đi xa mấy mùa hè

Xa em tôi nhớ, đêm về tôi than

Hai nhà cách cục gạch vàng

Sao em không để tôi sang ngắm nhìn

 

     Thú thật thì em định khóa kín nó lâu rồi. Nhưng mỗi lần xách hồ, xách gạch ra xây thì anh Quang lại cãn ngăn, anh bảo anh nhớ chị, anh muốn mỗi ngày sang nhà mình để ngắm lại những hình ảnh cũ mà anh với chị đã từng bên nhau, còn khóa lại có nghĩa là “Đoạn tuyệt “ sao. Nên em không đành lòng và vẫn để y đến ngày nay và có lẽ là mãi mãi.

 

     Quyến vừa nghe Kiên nói xong, nàng bật khóc.

-Thôi được, tùy cậu.

 

Cây Cau kỷ niệm chúng mình

Nơi ta từng ngắm, lung linh Sao trời

 

Và bây giờ anh ấy ra sao? Mà thấy nhà then cài, của đóng có vẻ hoang tàn thế.

-Thưa chị……!

- Nói đi…….!

-Từ từ thì chị rõ.

 

Tiếc rằng ngày ấy hết rồi

Khi em về đến, anh nơi Suối vàng

 

-Vậy là anh Quang mất rồi, bao lâu?

-Dạ, gần năm nay.

-Anh có vợ con gì không?

-Thưa không, vẫn một mình như ngày nào. Nhưng sao nầy không biết thế nào mà trông anh có vẻ tàn tạ lắm và đêm về hay thường rủ em ra sân uống trà nhìn mây, ngắm gió.

 

Lẽ ra anh đứng cổng làng

Vai mang, tay xách đón nàng về Dinh

Ai ngờ ! Đời đã vô tình

Để em cô lẻ một mình nặng vai.

 

     Khi nghe Kiên kể hết bao sự việc của những ngày qua, nàng không còn khóc nữa và cùng Kiên đi thẳng ra mộ Quang. Hai tay nàng chấp vái, miệng lầm bầm „Em sẽ không bao giờ dán lại bức tường xưa „.

 

Thủy Điền

03-01-2016

  

 

 

 

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền