TĐ 7 TR- Con Đường Rơm (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

 

 

Truyện Ngắn Thủy Điền

 

 

Những bài thơ hay viết về cảnh làng quê, quê hương tôi

 

 

Con Đường Rơm

 

     Vừa xuống phi trường nội địa Trà nóc- Cần thơ, lấy hành lý ra ngoài, Linh gọi ngay chiếc Taxi.

-Thưa bác, Taxi có về Sóc Trăng không bác?

-Có, cô về Sóc trăng à?

-Dạ.

-Mời cô lên xe.

-Bác giúp giùm cháu ít Vali lên xe nhé.

-Cô cứ lên đi, tôi khuân và cho vào xe ngay.

   Trời nhá nhem tối, nàng quên hỏi từ Cần thơ về Sóc trăng bao nhiêu tiền và bác Tài xế cũng quên hỏi cô về đâu ở Sóc trăng mà chỗ nào mới được . Xe chạy gần đến cổng thị xã thì cả hai mới bật ra, Ồ ! Quên mất, rồi áp nhau cười. Linh bảo:

-Bác cho cháu về xã Tân Thạnh- Long Phú nhé và đến đó cháu sẽ chỉ bác thêm sẽ về đâu.

-Vâng.

   Mười phút sau, Linh hỏi, từ đấy về đến đây bao nhiêu tiền vậy bác?

-Thường thì 400 ngàn, nhưng trời tối cô cho tôi thêm 100 ngàn nữa là 500 ngàn được không ?

-Dạ, không có chi đâu bác.

   Vừa đến xã và cũng gần đến nhà, Linh bảo tiếp:

-Bác làm ơn ghé vào con đường cây rơm cho cháu xuống nhé, cháu sẽ đi bộ vô một đỗi là tới nhà ngay.

-Ừ.

   Mọi lần xe đến xã chỉ chạy thêm năm phút nữa là tới, thế mà hôm nay bác Tài xế chạy gần nửa tiếng đồng hồ mà chẳng chịu ngừng. Thấy Lâu quá Linh Hỏi? Sau lâu quá vậy bác.

-Cô bảo tìm con đường rơm mà tôi chẳng thấy đâu cả, bây giờ toàn là phố, nhà không, bít chịt khó tìm quá.

-À, đổi thay nhanh thật.

-Cô còn nhớ có điểm nào khác nữa không để dễ tìm ? Còn không sẽ hỏi dân làng ở đây thì mới tìm được.

-Dạ cây Đa lớn bác ạ.

  

     Chạy quanh khoảng năm phút bác Tài xế đã tìm ra cây Đa, nhưng không tìm được con đường rơm. Linh cho ngừng và trả tiền rồi tự đi tìm về nhà lần. Vì thấy bác Tài cực khổ quá nên nàng cho thêm 100 ngàn nữa. Tổng cộng là 600 ngàn.

 

      Mấy lần trước về quê, nàng hay cho gia đình hay trước và mướn xe lên tận Tân Sơn Nhất để đón nàng. Nhưng những năm về sau có phi trường nội địa Trà nóc cách nhà 6o cây số nên nàng không cần báo trước và về một cách đột ngột cho cả nhà ngạc nhiên một lần.

  

     Trước đây năm năm nàng có về hai lần, con đường dẫn từ lộ cái vào nhà nàng có tên là con đường rơm. Vì mỗi khi mùa gặt về ai ai cũng mang lúa lên lộ đập, rồi phơi cả lúa lẫn rơm nên cả con đường mang một sắc vàng óng ánh. Kể từ ba năm nay nhà nước đã dẹp con đường nầy và phóng con lộ lớn xuyên qua huyện khác. Khi làm lộ xong bà con tứ xứ ùng đến mua đất, thành lập quán xá hai bên đường thật là đông đúc và dần dần biến thành khu kinh tế đồ sộ, chỉ riêng cây Đa già nằm cách con đường hơi xa nên được giữ y. Chính nhờ nó mà nàng tìm được ngôi nhà cũ lẹ hơn, còn bằng không phải chạy hỏi rất nhiều người.

 

      Linh vừa vào đến cổng thì trời đã tối hẵn, mọi người ai củng ngạc nhiên tại sao nàng tìm về nhà một cách dễ dàng, trong khi trời tối đen như mực và trách móc sao không báo trước để gia đình đi rước như mọi lần. Ôm nhau, mừng nhau sau những ngày xa cách, kể lể đủ thứ chuyện trên đời.

  

     Sáng thức dậy, nàng lang thang theo ngõ, để nhận diện lại những nét cũ, nhưng không cách nào và nàng không thể tưởng, chỉ trong vòng có mấy năm xa quê mà sự đổi khác thật khủng khiếp, từ một đường quê hẻo lánh,  không bao giờ có một người lạ đến mà nay bỗng dưng trở thành một phố xá sầm uất. Trong khi nàng sống hơn hai mươi năm tại Cộng hòa liên bang Đức, một đất nước giàu có nhất, nhì Châu Âu cũng có phát triển, nhưng đâu vùng vụt như xứ sở nầy.

 

Thủy Điền

08-01-2017

 

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền