TĐ 8 TR- Ngày Hạnh Phúc (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

 

 

Truyện Ngắn: Thủy Điền

 

 

 

Ngày Hạnh Phúc

 

     Tôi đã yêu Hoa thắm thoát đến nay là đã hơn một năm rồi. Nhưng hôm nay sau ngày về quê mừng giỗ, ngày mà tôi cảm nhận nàng yêu tôi nhiều và đậm đà nhất trong suốt thời gian qua.

 

     Trong quảng thời gian quen- rồi yêu nhau, tôi thường hay đưa nàng đi nơi nầy, nơi nọ thăm quang cảnh, thăm nội, ngoại và nhiều nhất là thăm gia đình tôi. Không biết mức độ nàng yêu tôi như thế nào, còn tôi thì rất là chân thành và tha thiết. Trong cuộc tình nầy tôi có linh cảm không có gì là chắc chắn cả, nó cứ lờ mờ, nghĩa là nàng chưa tỏ ra những hành động thân thiết lắm, ngược lại cũng không lơ đãng lắm. Nhiều lúc tôi cũng khó chịu mà không dám nói ra. Bởi, nàng đâu có làm gì sai trái đâu mà hỏi. Nàng dường như có bản tình tự nhiên là chuyện gì đến sẽ đến. Nhưng người đàn ông nào cũng thế, không riêng gì tôi đều luôn muốn người yêu mình có những cử chỉ đáng được thích thú và nhớ mãi.

 

      Đã biết bao lần đi chơi xa hay vào những quán ăn hoặc gặp gỡ bạn bè trong những buổi họp mặt, nàng cũng đều tạo một khỏang cách nho nhỏ. Trong khi bạn bè mọi người ngồi san sát vào nhau thật là tình tứ và ấm cúng. Những lần tôi chỡ nàng trên chiếc Hon- da về quê, tôi bảo nàng ngồi sát vào để ngã, thế mà nàng vẫn ngồi cách xa như không muốn chạm vào thể xác của tôi. Khi đến nhà cũng thế, tôi lo cho nàng mọi thứ như gàu mút nước, khăn lau rữa mặt thì nàng từ chối và bảo để nàng tự lấy và tự làm cũng được. Tóm lại là nàng chẳng muốn nhờ vả đến ai.

  

     Một hôm gia đình tôi có làm ngày giỗ ba tôi, tôi mời nàng về cùng cho vui. Nàng đồng ý và sáng sớm chúng tôi lên đường. Biết tính nàng thế nên tôi cũng chẳng cần nhắc nhở gì thêm. Miển có đi cùng tôi là được rồi. Dọc Đường nàng bảo tôi ngừng xe lại và ghé vào quán vệ đường mua đủ thứ món để về cúng đám giỗ. Chiếc xe lúc nầy khá bề bộn lẫn người và vật. Lẽ ra tôi phải nhắc nhở nàng nên ghỳ chặt tôi cho khỏi ngã hay nàng cũng tự biết điều đó. Nhưng cả hai chẳng ai hành động cả. Đường thì xa, lục cục, lòn hòn thật khó điều khiển chiếc xe vô cùng.

  

     Vừa đến ngã ba, quẹo trái, vào khoảng năm cây số nữa là đến nhà. Không may, nhà nước chận lại không cho vào vì đường đang sửa chữa phải mất hơn một tuần nữa mới xong, nên buộc tất cả ai vào đó đều phải chạy vòng đường khác.

  

     Không còn cách nào hơn, tôi cũng như mọi người muốn vào đó phải đành chạy vòng sang xã khác trên, dưới chục cây số. Ở đây toàn là những con đường lồi lõm, cong queo, hơn nữa mùa nầy là mùa mưa nên đường rất trơn trợt. Sợ nàng ngã tôi muốn nhắc nhở vô cùng, nhưng biết lời nói của mình cũng chẳng ai nghe và đành câm nín mà chạy. Vào đường làng khoảng 500 mét, tôi thấy nàng bắt đầu ôm eo Ếch tôi dần dần vì sợ ngã, chạy càng xa nàng ôm càng thật chặt. Thấy thế, vừa cố gắng chạy vừa tếu cho vui “ Em ôm eo Ếch anh vừa vừa thôi, để anh còn thở nữa bằng không là nghẹt mất “ Nàng mắc cở gỏ vào nón tôi và nói: Eo anh là eo Voi chứ eo Ếch đâu mà làm giá, rồi hai đứa ôm bụng cười. Tôi hỏi tiếp? Em ôm eo Ếch anh thấy có gì khác lạ không. Nàng chẳng trả lời tiếng nào và ôm tôi miết, không buông suốt 10 cây số dài.

 

     Khi đến nơi, tôi cười, nàng cũng cười. Nàng bảo: Tại nàng sợ ngã nên nàng ôm thật chặt chớ không ngoài ý gì đâu đừng vội mừng hụt. Và, tôi trả lời với nàng rằng: Sao cả năm nay tôi ngu quá, không lựa đường nầy mà đi, cứ đăm đăm vào con đường chánh mà chạy để khi về lại trách móc sao nàng hờ hững. Nhưng cũng vui, dù thế nào đi nữa, dù yêu nhiều hay yêu tôi ít cũng không sao. Miển là hôm nay tôi được người mình yêu ôm chặt vòng tay vào eo Ếch hơn 10 cây số, thật quả là hạnh phúc vô cùng.

 

Thủy Điền

10-01-2017

 

 

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền