TĐ 14- Như Kẻ Qua Đường (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

 

 

Truyện Ngắn: Thủy Điền

 

 

 

 

Như Kẻ Qua Đường

 

Chuyến xe chở hành khách du lịch từ Thành phố Hồ chí Minh đi tham quan trại Rắn Đồng tâm- Mỹ tho và các cảnh quan của bốn cồn nổi tiếng của tỉnh Tiền giang, trên đoạn đường đi xe vừa qua Thị trấn Tân hiệp, bỗng dưng ai cũng nhìn hắn, vì thấy hắn đang khóc. Và, ngược lại chiều về cũng thế. Mọi người tự hỏi? Cái anh chàng Đạo diễn và Quây phim nầy kỳ lạ thế.

 

     Sau khi học trường Cao đẳng Điện ảnh với tấm bằng Đạo diễn và Nhà làm Phim 4 năm tại Đức xong. Hắn xin vào làm việc cho hãng Du lịch TUI tại Hamburg và người ta phân hắn làm việc  trên chiếc tàu du lịch xuyên quốc gia mang tên “ Mein Schiff 1 “ Với công việc khá nặng nề. Đó là vừa làm Đạo diễn vừa chỉ đạo quây phim và cắt phim cho mỗi lần khách đi tham quan bất cứ nơi đâu.

 

     Hôm tháng 7 vừa qua tàu của hắn từ Đức lên đường đi Châu á (Thời gian là một năm) Nhưng hắn chỉ đi trong 6 tháng theo hợp đồng làm việc mà thôi. Tàu khởi điểm từ cảng Hamburg dần qua các quốc gia như: Tây ban nha- Ý- Thổ Nhĩ kỳ- Trung đông- Ấn độ- Tích lan- Thái Lan- Singapore - Mã lai á - Việt nam và sau đó quây ngược lại về Châu âu.

 

     Trong chuyến đi nầy hắn có dịp ghé lại Việt nam 2 lần.

1-    Mỹ tho và Bến tre

2-    Thành phố Hồ Chí Minh.

 

     Mỹ tho nói chung và Tân hiệp nói riêng là quê hương của bố hắn thì đúng hơn vì hắn được sinh ra và lớn lên ở Đức. Xứ sở nầy hắn đã có về  du lịch cùng gia đình 3 lần rồi. Nơi đây hắn còn cả một dòng họ rất lớn và mồ mã ông bà. Nhà Nội hắn nằm cạnh quốc lộ 4 (cũ) chừng 300 mét.

 

     Khi chiếc xe gần đến Tân hiệp, hắn nghĩ. Giá mà xe chỉ đậu lại, cho hắn xuống, chạy ù vào khoảng 10 phút, đốt ông bà Nội cây nhang, hỏi thăm sức khỏe cô, dì rồi đi thì sung sướng biết dường nào. Thế mà hắn không làm được. Bởi, trách nhiệm của hắn là phải hoàn thành mỗi chuyến du lịch ngoài trời theo đúng thời gian quy định. Nên khi chuyến xe vừa qua khỏi quê hương của hắn là tự dưng nước mắt tuôn tràn.

 

     Bao người trên xe ngạc nhiên và hỏi? Nhưng hắn chỉ trả lời ngắn gọn “Về đến quê hương mà không ghé được nhà, không thăm, không hỏi được ai lời nào, thử hỏi làm sao mà không đau xót, không rơi lệ được chứ ”

 

     Trên chiếc xe chiều hôm ấy cùng mọi người ngược về Thành phố để kịp chuyến tàu đi nơi khác. Hắn vừa khóc vừa lầm bầm “ Xin lỗi mọi người, dù lòng rất muốn, nhưng gì công việc nên đành như kẻ qua đường, nên đành như kẻ vô tâm.

 

Thủy Điền

 

19-01-2017

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền