Thơ Lê Thanh Hùng
Đưa Em Qua Bến Hồng Phong
“Gió đưa trăng, thì trăng đưa gió
Trăng lặn rồi, gió biết đưa ai ?”
Đưa ai qua, qua quảng vắng Dốc dài (*)
Chiều chập chọang, Truông Hòn rơm, Suối nước (*)
Trăng quạnh quẽ, trôi câu thề óng mượt
Sóng trở mình, ùa thức dậy sớm mai
*
Rừng thì Lớn (*), mà em sao bé nhỏ?
Trĩu nặng đường xa, quá khứ vội vàng!
Đời thiếu nữ đã qua vầng trăng tỏ
Vọng tiếng đời, tiếng cát gọi mùa sang
*
Năm tháng nào rơi dọc lối anh đi
Tàu thì Bể (*), mà em hiền như cát
Ai tuổi trẻ một thời, nghêu nghao hát
Đằng trước, đằng sau, dấu cát phẳng lì
*
Xẩm trắng, xẩm đen (*) mờ mịt một màu
Ai hay em? Biết sao mà không thấy?
“Hai mốt nước nằm, hai lăm nước dậy”
Biết con nước nào ta lại gặp nhau…
*
Đưa ai qua, đường xa ngái dặm dài
Tình yêu mới, như một ngày đã cũ …
Trong vắt, nguyên sơ, triều dâng, bão lũ
Son sắt trên đường, ta bước tới ngày mai…
Lê Thanh Hùng
Bâng Quơ Trong Nỗi Tình Cờ
Lời em ru thật khẽ, rùng mình bất chợt
Đâu có con “Bướm vàng đậu nhánh mù u” ...
Chỉ còn bầy chim sẻ líu lo hóng hớt
Dập dềnh ngoài vườn trong gió mùa thu
*
Chở điều gì trong lời ru, thảng thốt
Dặm xa nào trong khói bếp nhà bên?
Ngõ vắng nắng vàng tươi non rôn rốt
Chỉ có lời ru ẩn ức bập bềnh
*
Kìa ai nuối tiếc một thời trai trẻ
Chấp chới chiều trong, lấp lững bến sông
Con nước lớn, trôi vầng trăng quạnh quẽ
Gió vô tư úp mở ngọn giông đồng ...
VIII/16
Lê Thanh Hùng
Em Bước Qua Dĩ Vãng Của Mình
Những mãnh vỡ bên đời
Dặm tình nông nỗi
Thấm đẫm màu chiều
Còn lơi lả
Nhặt thưa
Chỉ một thoáng thôi
Em ngập ngừng
Bước vội
Giăng mắc điều gì ?
Cơn mưa của ngày xưa ...
Cuộc sống, kiếm tìm
Trong muôn vàn cơ hội
Nước mắt
Nụ cười
Cùng trên mặt mỗi người
Số phận nổi trôi
Trong lằn ranh
Sáng tối
Mưa tạnh
Chiều đi
Em
Rạng rỡ thắm tươi
Lê Thanh Hùng
Bắc Bình, Bình Thuận
Kommentar schreiben