*TĐ 22 Tr- Vĩnh Biệt Anh Yêu (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

 

Truyện Ngắn: Thủy Điền

 

 

 

Vĩnh Biệt Anh Yêu

 

Thông lệ thì cứ khoảng 16 giờ 30 chiều là Chỉnh về đến nhà. Khi thấy chiếc BMW quẹo vào cổng là Sabine đứng ngay trước cửa cái chờ chàng mỡ cửa và tặng một hụ hôn. Nhưng hôm nay thì không, chẳng thấy nàng đợi như mọi ngày và cái Ti-Vi nhà ở phòng khách vẫn còn bật, các Tài tử Hongkong còn đang trình diễn bộ phim tập “Tề Thiên Đại Thánh “

 

     Năm 1979 Chỉnh cùng gia đình đi đăng ký hợp pháp và sang định cư tại Tây Đức. Sau một năm học tiếng đức cùng mọi người xong xuôi, chàng xin đi học nghề tiếp và tìm được một công việc cách nhà 30 cây số. Trong thời gian nầy chàng cũng quen được một cô gái Đức đồng nghiệp, rồi kết bạn và dọn ra ở riêng cách nhà cha mẹ vài cây số gần đó. Vì còn bản tính Việt nam và đồng lương của chàng cũng tương đối đủ sống nên chàng khuyên nàng khỏi đi làm, cứ ở nhà mọi việc có chàng lo tất cả. Khi nghe chàng nói, nàng đồng ý ngay và mọi kế hoặch bắt đầu được tiến hành. Có nghĩa là hàng ngày chàng chỉ biết đi làm, còn nàng ở nhà chuyên công việc nội trợ mà thôi. Sau những giây phút nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa nàng còn trống rất nhiều thời gian. Và, những giây phút nầy chàng chạy đi mướn cho nàng hàng chục bộ phim tập Hồng kong để nàng tự do giải trí trong lúc vắng chàng.

 

     Mới qua Tây ở, không riêng gì Chỉnh mà người khác cũng thế, ai mà hiểu hết nền Văn hóa của họ. Như ngày Sinh nhật, ngày Valentine, Ngày Giáng Sinh hay cuối tuần v…v Cần phải làm như thế nào để cho vừa lòng nhau. Điều nầy Chỉnh chưa hoàn toàn thấu rõ, chàng cứ nghĩ như ở quê nhà cưới vợ, về sống chung, lo cho nhau là được. Nhưng Sabine lại khác dù hòa nhập với Chỉnh trong mọi lĩnh vực, nhưng lúc nào nàng cũng nhớ rõ những phong tục, tập quán như vừa kể trên một cách thấu đáo và cần phải có cho một người Đức. Dù người ấy đang sống trong một gia đình hoàn cảnh nghèo hay giàu. “Xin nói thêm là sau Đệ nhị Thế chiến, hòa bình được lập lại, người dân Đức tổ chức lại xã hội rất trật tự và cuộc sống rất công bằng. Ở Đức khó ai phân biệt được người ấy giàu hay nghèo. “

 

     Cứ đinh ninh như ở quê nhà, hơn nữa ngày nào cũng mãi đi làm việc, chiều về mệt mỏi quên mất, không tìm hiểu vể cách sống của người đối diện mình. Ngày qua ngày, tháng qua tháng cứ ăn rồi ngủ, thức dậy ngồi trước màng hình nhìn mấy ông Chệt đánh tới, đá lui nàng bắc đầu sanh chán.

 

     Vào một ngày giữa tháng hai nàng nhắc Chỉnh, vài hôm nữa là ngày Valentine, ngày lễ tình nhân. thôi mình đi đâu đó vừa nghỉ ngơi, vừa ăn uống, vừa kỷ niệm hai năm chúng mình yêu nhau ví dụ như Paris, Luân Đôn hay Berlin nơi nào cũng được nha anh. Nghe nàng nói chàng chẳng thèm trả lời, trả vốn vì cả. Không biết vì phải bỏ ra số tiền quá lớn hay chàng không thích những kiểu cách nầy. Rồi lơ đãng và bỏ qua luôn. Lòng nàng rất giận, nhưng một khi có ý kiên mà người tình không ưng thuận thì biết làm sao bây giờ. Bởi, hai người chưa chính thức là vợ chồng nên cũng khó mà tranh cãi.

 

     Câu chuyện ấy tuy không vui vẻ, nhưng nàng chấp nhận cho qua. Và, vào dịp cuối năm năm ấy, lễ Giáng sinh nàng cũng đưa ra ý kiến mua tặng bên nhà nàng một ít để gọi là, vì đến ngày nầy chàng phải bỏ ra rất nhiều tiền cho chính gia đình chàng và gia đình cha mẹ chàng. Tuy, không từ chối lời đề nghị của nàng , nhưng vì bực bội, nóng tính chàng không tự kiềm chế và quát cho nàng một trận tơi bời. Nàng giận và để bụng mà chàng không hay.

 

     Một hôm chờ sáng, chàng vừa ra khỏi nhà đi làm việc. Ở nhà nàng soạn tất cả những gì riêng của mình, rồi ra đi không một lời từ giã.

 

Thủy Điền

12-02-2017

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền