*TĐ 25 TR- Thương Người, Người Chẳng Thương Ta (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

Truyện Ngắn: Thủy Điền

 

 

Ähnliches Foto

 

 

Thương Người, Người Chẳng Thương Ta

 

   Gần tháng nay, trong một làng nhỏ, khoảng gần một ngàn dân, nằm ngoài ngoại ô một thành phố lớn, đang xôn xao, bàn tán về chuyện một bệnh viện chuyên trị về bệnh ung thư sắp được dời ra nơi đây. Việc bàn tán nầy cũng có nhiều người ưng thuận, nhưng cũng không ít số người chống đối. Và, người ủng hộ nhiều nhất đó là bà Lorenz.

 

     Bệnh viện nầy đã có hơn năm mươi năm tuổi, được xây dựng ngay trung tâm thành phố. Hồi đầu dân số ở đây rất ít, sự vận chuyển bệnh nhân từ xa đến tương đối dễ dàng, không phiền hà nhiều người. Nhưng qua thời gian, mật độ dân càng lúc càng tăng cộng sự phát triển của thành phố về mặt địa ốc nên phương tiện giao thông càng bị eo hẹp hơn và điều quan trọng khác là bảo vệ mội trường nên thành phố quyết định dời bệnh viện nầy đi nơi khác gần mấy năm nay và cuối cùng tìm được một nơi rất thích hợp, cách ngoại thành khoảng mười lăm cây số. Nơi nầy vừa ít dân, vừa thoáng khí và dễ dàng liên kết các hướng giao thông từ mọi nơi.

 

     Khi chọn địa điểm xong, nhà nước cũng không tránh khỏi làn sóng phản đối của dân bằng những cuộc biểu tình táo bạo “Không chấp nhận “ Vì họ rất sợ khi nghe hai tiếng ung thư và lấn chiếm một diện tích đất khá lớn của họ. Mặc dù phần đất nầy nhà nước đã đền bù rõ ràng. Nhưng bản chất họ là người nông dân họ rất bảo thủ.

 

     Trước làn sóng chống đối ấy, ngược lại cũng có khá nhiều người tán thành và cho đây là sự ích lợi chung. Trong số nầy có người rất hồ hởi phấn khởi vô cùng. Đó là bà Lorenz, bà là một nông dân chân chất cũng giống như bao gia đình nông dân khác và bà cũng cùng số phận là bị mất một diện tích đất khá lớn chứ đâu phải không. Nhưng bà rất vui. Chính vì sự ủng hộ ấy mà ngày nào hể gặp ai là bà bà cũng đều đem chuyện nầy ra bàn tán. Có người thích thì đứng nghe bà nói, còn người không thích thì mỉa mai đi luôn. Có điều đặc biệt là chồng bà từ lúc đầu cho đến khi thành hình bệnh viện chỉ lặng câm chẳng nói lời nào. Bà nói thế nào thì bà nói, ông chẳng chống đối hay ủng hộ vì cả.

 

     Vì quá ủng hộ mà bà vô tình thốt lên những câu nói mà thiên hạ, những người láng giềng choáng váng như: Có cái bệnh viện nầy gần bên thì tốt lắm, nếu nay mai chúng ta có bệnh ung thư thì rất là tiện, chỉ trong vòng năm, mười phút là có người chữa trị cho ta ngay, khỏi cần phải lòng vòng đi xa nguy hiểm và mất thời gian. Khi nghe bà nói xong thiên hạ chỉ biết ôm đầu mà không biết phải trả lời với bà như thế nào. Thật lòng thì bụng dạ bà rất tốt, nhưng vì trước khi nói không lựa lời nên dễ bị hiểu lầm cũng như làm mất lòng người đối diện và kể từ đó bà bị rất nhiều người trong làng nguyền rũa cho bà là một con người ác độc.

 

     Một hôm khi bệnh viện đang khánh thành, chồng bà từ quán nhậu ngoài phố trở về, ngồi bệt trên bộ Salon phòng khách và nói: Tôi chưa từng thấy ai như bà, thuở đời lại vái, trù cho mình được bệnh thập tử, nhất sinh để được vào bệnh viện cho nhanh và gần và còn tệ hại hơn bà đi trù cho cả làng nầy nữa, để ngoài đường giờ ai gặp tôi cũng đều tránh né.

 

Thủy Điền

 

08-03-2017

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền