Nhà Thơ Võ Công Liêm
NẮNG VỠ
như lau lách xô đẩy trời vô tận
bạc màu sương khói gió đưa cành
nhành liễu rũ mê man ngày trở lại
thổi trắng tóc về theo bến sông
nắng vỡ
ngực thở bao nhiêu đường bay xới lá
rơi từng phiến tơ chùng mây trắng theo
để cùng nhau hội ngộ xuống đường nghe nức nở
với nụ hôn đầu đời xõa tóc lang thang vàng cỏ úa
tôi . sực nhớ những đêm trăng thả bóng
biển động chao nghiêng sóng xô bờ
và ghì trong tay
một hạnh phúc buồn
vỡ toang kỷ niệm
từng giọt nước mắt
đêm hố thẳm
mắt môi em
là bầy thú
thèm khát hoang vu
sa mạc hốt gió
tôi đợi em ở cuối đường trần . những mũi tên nhọn hoắt
thổ lộ trắng trợn lên hình hài ô nhiễm toàn thân ứa lệ tuôn
dòng sông lõa thể trắng . móng vuốt ngầu sắc bén
không buông tha
không hối tiếc
không tội lỗi
không tự do . tôi
mặt trăng xoa những quạnh quẽ chiêm bao
mùa hè hấp nóng bầy sẻ nhỏ chờ mưa về đập mái
đôi mắt cáo sống dậy nhìn đời bằng thung lũng sâu
tôi . đưa em vào ngõ cụt tắt đèn để trốn lũ quạ đen
bầy thú hung hãn gào
cào xé linh hồn vô nhiễm
một thân hình giông bão
thổi trống không nhem nhúa
vào nô lệ da đen
em . thoát tục
với trần gian
tôi . xây xẩm
giữa chợ đời
một thời mưa gió một thời thất thủ cơn mê say
sớm mai thức dậy sương mọc lên cành ướt lệ mi
để nắng không về vun xới tình ta
một trời biền biệt không chăn chiếu
tưởng như mùa xuân vĩnh viễn giữa cõi đời cho trăng sao không làm xanh lá cỏ . bởi em
là khói sương mờ thao thức nỗi nhớ . tôi chẻ gió còn đọng trên mắt môi em đêm giá buốt
biển gọi thầm tên cho đở nhớ . thành phố đi ngủ giữa ban ngày nghe hiền lành lên vầng trán
vô tư khẽ hát ước mơ gởi vào vùng đêm đầy nắng vỡ . và . em không nhìn thấy tôi gõ cửa vào hư vô cho đêm không về giữa trời bảng lảng bóng hoàng hôn. hồn tê điếng con cú vọ
những vòm trời xẻ mộng
nắng vỡ bên kia đồi
toàn thân em trắng tinh
tôi . là hạt sương rung ./.
VÕ CÔNG LIÊM (ca.ab.yyc. cuối 3/2017)
Kommentar schreiben