*TĐ 36 TR- Cũng Vì Nguyên Tắc (Tùy Bút) Thủy Điền (GER)

 

 

Tùy Bút: Thủy Điền

 

 

Ähnliches Foto

 

Cũng Vì Nguyên Tắc

 

  Bà chấp tay đứng trước quan tài ông vừa lạy, vừa xá, vừa nói: Tại ông nguyên tắc quá nên người ta không để cho ông sống nữa. Thế thì ông cũng đừng hờn giận và trách móc ai cả. Tất cả do mình gây ra mà thôi và bây giờ còn kéo theo một bầy vợ con khổ sở khi nhà thiếu vắng cha, chồng.

 

     Trên đời chưa từng thấy ai khờ như hắn, năm mười tám tuổi hắn bị gọi động viên và thi hành quân dịch. Hắn được đưa vào Trung tâm huấn luyện, nơi đây hắn được đặt dưới sự chỉ huy của một viên Trung úy già rất khó tính và nguyên tắc. Nơi Quân trường hắn được dạy những điều cơ bản của người lính như : Sáng ngủ dậy tập thể dục, xếp chăn mền, cột giầy, đánh bóng giầy, chùi súng và cách chào khi viên Sĩ quan đến, thao dợt ngoài bãi tập, chạy, nhẩy, leo trèo, bò hỏa lực, bắn súng v..v…

 

     Đã là lính thì phải thành thạo những điều nầy, nhưng hắn cứ làm sai lên, sai xuống khiến viên Sĩ quan luôn luôn nỗi cáo, cứ phạt vạ hắn lên tục. Phạt đến nỗi hắn không làm nổi nữa, nhiều lúc phải bỏ ăn và ói ra mật xanh. Thấy thế, hắn có người bạn cạnh giường và cùng phòng luôn giúp đỡ hắn, hầu cho hắn bớt bị phạt. Nhưng nhiều lần hắn cũng chẳng thành công và cả người bạn của hắn cũng nỗi điên và quát hắn luôn. Nói chung gần ba tháng trong quân trường hắn chẳng làm được chuyện gì cả, chỉ toàn nghe tiếng phê bình, mắng nhiếc, phạt vạ của viên Sĩ quan chỉ huy.

 

     Hắn thì có thân hình béo mỡ, lúc nào cũng thèm ăn, cuối tuần hắn thường mua thêm đồ ăn giấu trong ngăn rương để tối khi mọi người ngủ hết và lấy ra ăn. Một ngày thứ hai đầu tuần viên Sĩ quan cho lệnh mở các rương xem lính sắp xếp có ngăn nấp không, tình cờ ông ta bắt gặp trong rương hắn có ba ổ bánh mì hình thoi, ông tức giận tịch thâu và bắt phạt hắn hít đất 100 cái, đồng thời phạt hắn lau chùi nhà vệ sinh một tuần dài, cuối tuần không được ra khỏi trại. Cơn phạt nầy quá nặng so với hắn. Hắn vừa cực nhọc, mất tự do, lại không mua được thức ăn thêm nên hắn rất bực bội mà không dám nói.

 

     Thấy anh em cuối tuần được rong chơi gặp gia đình cha mẹ, anh em và còn mua được ít thức ăn thêm, lòng hắn càng sôi sục và thù hận viên Sĩ quan đến tột độ.

 

     Một hôm đến giờ hắn gác. Lẽ ra hắn phải ra vọng gác ngồi gác, đàng nầy hắn đi ngược vào nhà vệ sinh, hắn hy vọng đêm nay thế nào vị Sĩ quan cũng đi vệ sinh, hắn sẽ trả thù viên Sĩ quan ngay tại nhà vệ sinh nầy, rồi mọi chuyện đến đâu thì đến. Sau một tiếng đồng hồ đổi gác, bạn hắn ra chồi canh sao không thấy hắn ở đó và bắt đầu đi tìm hắn. Vừa vào đến nhà vệ sinh thì thấy hắn đang ở đây, tay cầm súng chẳng quần áo gì cả. Bạn hắn vội mắng cho hắn một trận, hắn chẳng trả lời và chỉ biết ngồi khóc. Bạn hắn nhẹ giọng, khuyên hắn hãy mặc đồ vào và trở về ngay vị trí cũ. Hắn nhất định không chịu và còn lớn tiếng với bạn, súng lên nòng, lời qua, tiếng lại cả căn trại vang tiếng giữa đêm khuya. Viên Sĩ quan chạy đến, lẽ ra ông ta phải dùng lời ngọt nhẹ để ngăn cãn, hầu tháo gỡ được vấn đề. Ngược lại ông không làm thế, cứ nghĩ hắn có bản tính luôn luôn sợ ông và ra giọng mắng cho hắn một trận rất to tiếng. Hắn bắt đầu nỗi cáo lên, gương mặt như con hổ. Hận- càng hận thêm hắn chỉa súng vào viên Trung úy- bóp cò và viên Trung úy đả tử vong tức khắc. Tưởng hắn cũng vươn súng bắn luôn người bạn đã từng giúp đỡ hắn. Nhưng không ngờ ! Hắn để đầu súng vào miệng rồi bóp cò nghe cái „Rầm „ Rồi từ từ ngã xuống, súng một nơi; Hắn một nơi.

 

     Hắn và viên Trung úy nằm bất đng trên vũng máu. Và, người bạn chân thành chỉ biết ôm đầu khóc ngất trước cảnh tình thê thảm.

 

Thủy Điền

19-04-2017

 

 

      

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền