*TĐ 42 TR - Giờ Nầy Anh Ở Đâu (Truyện Ngắn) Thủy Điền

 

Truyện Ngắn: Thủy Điền

 

 

 

Giờ Nầy Anh ở Đâu ?

 

   Ròng rã 39 năm dài, cứ đến ngày 30-4 là bà Trang làm cái đám giỗ nhỏ rồi mặc chiếc áo dài đen đứng trước bàn thờ chồng hai tay vừa xá, vừa nói nho nhỏ: Cúng anh thì cúng, nhưng tôi không tin anh qua đời anh Quang à. Nói xong bà lấy tay lau giọt nước mắt và đi thẳng vào buồng.

 

     Ông Quang ngày xưa là Trung úy Phân Chi khu trưởng của một xã ven biển ở miền trung, khi Giải phóng vào ông bỏ về quê miền tây lẫn trốn, đến năm 1978 ông có cơ hội vượt biên cùng bao người khác. Trước khi đi ông bảo bà nên ở lại trừ hậu họa và lo nuôi nấng hai con thơ và chờ vào cơ hội khác. Bà thấy ông nói cũng đúng, nếu đi hết, lọt thì không nói gì, còn lỡ..... thì chết chùm. Thôi đành để mình ông đi trước, có gì thì cũng có bà bên cạnh.

 

     Đêm chia tay buồn lắm, kẻ đi, người ở. Hồi ấy cả hai còn son trẻ, dưới màn đêm lệ đỗ như mưa, hỡi ai thấu hiểu. Chuyến tàu càng xa- xa dần- khuất bóng bà trở lại căn nhà mà cõi lòng tan nát, chẳng biết có qua cơn sóng gió hay không, bao nỗi sợ giăng đầy trong trí. Ông đi mà ruột dạ chẳng yên, bỏ lại sau lưng một giàn trách nhiệm nào chồng, nào cha, thật thê thảm vô cùng.

 

     Sau một tuần- một tháng- một năm bà cứ đợi chờ- đợi chờ tờ Điện tín từ phương xa gởi về, nhưng rồi cũng chẳng thấy. Khóc...khóc suốt năm dài không biết ông có mệnh hệ gì, bà nghĩ nếu còn sống đương nhiên là ông phải nghĩ đến vợ con là điều trước nhất. Vậy tại sao? Câu hỏi được đặt ra gần mấy chục năm trời mà chẳng có câu trả lời, chuyện vô cùng ngộ nghĩnh.

 

     Qua những năm mở cửa, thỉnh thoảng có người về thăm quê, bà thường hay lê la thăm hỏi về ông. Người ta không nói một cách chính xác mà quanh co, lòng vòng khiến bà đăm nghi đủ thứ. Có lúc bà nghĩ ông đã chết dọc đường bởi tai nạn sóng biển. Có lúc bà nghĩ ông bị bắt và chết trong ngục tù, nếu bị bắt và chết trong ngục tù thì nhà nước cũng báo cho bà biết mà đem xác ông về chớ chẳng lẽ nào. Có lúc bà nghĩ ông đã phụ bạc bà mà có vợ khác và đành im lặng luôn cho đến ngày nay. Bao nhiêu suy đoán, nghi vấn đã làm cho bà càng ngày càng héo mòn thân xác, các con càng ngày, càng lớn- trưởng thành. Và, vẫn luôn tự hỏi ? Giờ nầy anh ở đâu.

 

     Nhớ ông, thương ông dù sống hay chết, dù chung thủy hay bội bạc, năm nào cứ đến ngày 30-4 là bà mặc chiếc áo tang đen và lấy ngày ấy để giỗ cho ông. Nhưng lòng luôn tin rằng, ông vẫn còn hiện diện trên cõi đời nầy.

 

Thủy Điền

30-04-2017

 

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền