*TĐ 46- TR - Cha Mẹ Khó Khăn, Con Sanh Dối Lòng (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

Truyện Ngắn: Thủy Điền

 

 

Cha Mẹ Khó Khăn, Con Sanh Dối Lòng

 

   Bà cứ thắc mắc mãi. Tôi và ông đâu phải là kẻ bị xã hội trách chê, mà thằng Quãng nhà mình cũng đâu đến nổi. Thế thì tại sao? Kể từ lúc lên mười cho đến bây giờ nó lại sanh cái bệnh nói dối cha mẹ thường xuyên chứ. Thật khó hiểu và bực bội vô cùng.

 

      Bà thì sống rất thanh bạch đàng hoàng, mẩu mực, đâu ra đó biết kẻ dưới, người trên tình láng giềng, thân thuộc. Luôn coi trời phật là đấng anh linh, rằm nào bà cũng đi chùa cúng phật, bố thí người nghèo, dạy con cũng thế. Còn ông thì một một, hai hai chân thành, hiền hậu, luôn mang tâm đạo rộng lòng ra giúp kẻ thế cô. Cả hai lúc nào cũng được những người xung quanh quí mến,

 

      Đặc biệt lối dạy con trong gia đình cũng vậy, tất cả phải ngăn nấp, nề nếp, quí trọng người khác là điều trước tiên.

 

      Ông thì mãi lo tấp nập với cuộc sống hàng ngày, ngoài chuyện gia đình dạy dỗ con cái dường như để bà quán triệt tất cả. Luôn cứ sợ con hư nên bà rất khó khăn, cái gì bà cũng rầy la, rào đoán trước, hầu ngăn ngừa phòng khi chúng làm những điều tổn hại đến bản thân và người khác.

 

      Thuở nhỏ, chúng nghe lời bà răng rắc, bà bảo sao chúng cũng làm thế, trong sinh hoạt có chuyện gì vui, buồn đều kể cho mẹ nghe tất, mong được mẹ khen hay bênh vực. Nhưng từ lúc càng lớn khôn - biết suy nghĩ cũng là lúc bà càng khó khăn hơn. Chính vì lẽ ấy, chúng bắt đầu nói dối dần vì biết khi nói ra điều gì mẹ ưng lòng thì thôi, còn không bà sẽ quát cho một trận tơi bời. Những khi bị mẹ mắng chúng thấy tự mắc cỡ trong lòng và với bè bạn chúng càng lại thấy xấu hổ hơn. Ngày lại ngày, mỗi câu chuyện, mỗi vấn đề dường như chúng ém nhẹm luôn để cho mẹ được yên tâm và không mắng nữa.

 

      Một hôm vì ham vui, chúng bạn rủ nhau ra đồng đào Chuột, bắt Dế bỏ học, về trễ. Chúng dối mẹ cô giáo bảo ở lại học bù. Bà ở nhà đâu có biết và vẫn tin là như thế. Ít hôm sau gặp cô giáo giữa đường, cô giáo hỏi? Thì té ra mọi chuyện.

 

      Và, tiếp theo. Chiều về, muốn đi chơi cùng bè bạn mà không dám xin, sợ mẹ từ chối,  đành lừa đi thăm bạn bệnh. Ai ngờ ! Giữa đêm khuya đang ngon giấc, Công an đến nhà gõ cửa, báo bị tai nạn và hiện đang được chữa trị tại nhà thương. Tiếp nối- tiếp nối biết bao chuyện lừa dối, chúng làm cho ông bà phải đau đầu sau những cơn sóng gió.

 

      Qua bấy lần trên bà luôn tự hỏi ? Thế mà không tự thoát cũng như không có những câu trả lời thích đáng. Tại sao nguyên nhân dẫn đến những tình trạng khó hiều vô cùng?

 

      Với những hành động trên bà càng lúc càng gắt gao hơn, hầu muốn giảm đi được những tệ trạng ấy. Nhưng rồi kết quả vẫn là con số không. Cuối cùng chỉ biết lê la than phận, may mà ai giúp được điều gì.

 

      Thiên hạ bên ngoài vì thương ông bà mà nói, không biết ông bà có hiểu hay là không chịu hiểu „Bởi khó khăn quá nên chúng mới dối lòng „Đấy thôi.

 

Thủy Điền

07-05-2017

 

 

 

 

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền