*TMG 1- Lặng (Thơ) Trần Mỹ Giống (Nam Định- VN)

 

Xin Giới Thiệu Đôi Nét Về Nhà Thơ Trần Mỹ Giống

  • Sinh ngày 15 - 1 - 1950
  • Tại Xuân Trung, huyện Xuân Trường, tỉnh Nam Định.
  • Hiện cư trú tại đường Trường Chinh, phường Vị Xuyên, thành phố Nam Định, tỉnh Nam Định.
  • Cử nhân văn hóa.
  • Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Nam Định.
  • Hội viên Hội Khoa học Lịch sử Việt Nam.
  • Từ 1971 đến 1980 đi nghĩa vụ quân sự rồi chuyển ngành về Thư viện tỉnh Hà Nam Ninh (nay là Nam Định), làm Trưởng phòng Địa chí Thư mục. Hiện đã nghỉ hưu.

TÁC PHẨM ĐÃ XUẤT BẢN :

  • Tác giả Hán - Nôm Nam Định (2008)
  • Các nhà khoa bảng Nam Định (2009)
  • Thư mục nhân vật Nam Định (2010)

Đồng tác giả và có bài in trong các sách: 


  • Anh hùng dân tộc, thiên tài quân sự Trần Quốc Tuấn và quê hương Nam Định (2000)
  • Danh nhân văn hóa Nam Định (2000)
  • Danh nhân Nam Định thế kỷ XX được tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh (2001).
  • Dấu ấn thời gian (2007)
  • Lược khảo tác gia văn học Nam Định (1997)
  • Những người giữ lửa tình yêu với sách: Ký (Tập 1 và tập 2 năm 2004 - 2005)
  • Thi sĩ Nguyễn Bính hồn thơ Việt (2008)
  • Thơ Nam Định 5 năm đầu thế kỷ: 2001 - 2005 (2006)
  • Tiến sĩ Vũ Huy Trác (2008)
  • Trạng nguyên Đào Sư Tích đời và thơ văn (2010)
  • Trạng nguyên đất học Nam Trực (2009)
  • Tuyển tập văn học nghệ thuật Nam Định thế kỷ XX (2005)
  • Văn hóa Nam Trực cội nguồn và di sản (2000)

 

 

LẶNG

 

Đi giữa phố phường người xe nêm cối, sao tôi vẫn cô đơn?

          Những bản mặt vừa trì trệ, vừa thừa tinh lực, gây cảm giác buồn nôn.

          Cuộc mặc cả giữa tên cơ hội với kẻ có chức quyền làm lòng tôi nhức nhối.

          Tái tê nhớ đồng đội một thời máu lửa ai mất ai còn?

          Ai đó rót vào tai lời mật ngọt nỉ non, lôi kéo vào những cuộc sát phạt tranh chức quyền bất tận.

          Nuốt vào lòng cơn giận, nghìn con trùng gậm nhấm trái tim tôi.

          Ngước lên cao mây xám vật vờ trôi gieo nỗi buồn mênh mang không bờ bến.

          Buồn vì đêm chưa qua, 

          Buồn vì bình minh chưa đến

          Mà đời người thì ngắn chẳng tày gang.

          Nhìn thẳng vào chân lý vĩnh hằng:

          Một ngày sống là một ngày đến gần cái chết

          Chợt bàng hoàng hối tiếc: tháng năm qua ta sống chửa hết mình.

          Cái nâng tầm ta lên là lòng vị tha, bao dung, nhân hậu

          Cái biến ta thành kẻ thấp hèn là tính đố kỵ, hẹp hòi, thù hận.

          Dẫu có buồn, có giận

          Vẫn mong ngày đón ánh bình minh. 

 

                                                  Thành Nam 12 – 2005

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền