*TĐ 62 TR- Đu Đủ Mõ Vịt (Truyện Ngắn) Thủy Điền (GER)

 

Truyện Ngắn Thủy Điền

 

 

Đu Đủ Mõ Vịt

 

   Gần đến giờ cúng rồi, chỉ còn một món gỏi đu đủ tép nữa là xong. Thế mà không biết con nhỏ Lan nầy nó mua tận nơi đâu mà từ sáng đến giờ chẳng thấy về. Mọi người làm bếp cứ chắc lưỡi, hít hà trông đợi.

 

      Xưa nay mỗi lần đình đám, việc lớn, việc nhỏ trong nhà kể cả việc đi chợ đều có mẹ lo hết, bà ít khi nhờ vả đến ai. Riêng Lan và các em chỉ biết ăn, vui chơi, đi học chớ đâu có biết gì về ba cái bếp núc và tệ hại hơn là mẹ chưa hề cho cầm giõ tự đi chợ một lần. Không phải là bà chê vụng về, bởi bà sợ người ta thấy không biết, gạt gẫm bán hàng không tốt, đắc giá. Nhưng không hiểu sao hôm nay tự dưng mẹ đưa mười đồng bảo ra chợ mua đu đủ mõ vịt. Chắc có lẽ nhà thiếu người hay bà muốn chứng minh cho những người thân và láng giềng biết rằng con gái bà cũng rành rẽ việc nội trợ lắm.

 

      Thật lòng thì từ nhỏ- đến lớn Lan thường hay nghe thoáng qua danh từ đu đủ mõ vịt, nhưng nàng cứ lơ đi và chưa nhận thức rõ nó như thế nào. Hôm nay đụng chuyện, trước khi nhận tiền mẹ đi chợ, nàng hồi hộp vô biên, giữa đám đông nàng giả bộ tỉnh bơ, tuân lệnh rồi xách giõ ra đi.

 

      Đến chợ. Nàng đi tới, đi lui cả bao nhiêu bận, cả bao nhiêu lần mà chẳng thấy quả đu đủ nào có cái mõ hình con vịt, nàng vô cùng bối rối . Lẽ ra nàng phải hỏi trước mẹ hay người bán hàng, may ra còn biết và người ta giúp được điều gì. Nhưng vì quên và ngại, nên nàng cứ quanh quẩn gần cả buổi trời ngoài chợ và cuối cùng mua được mấy quả đèo đẹt có hình thù như con vịt mang về. Bao người bán hàng thấy cũng lạ, nhưng bán được số vụn vặt là họ đã mừng rồi và không cần hỏi tới, hỏi lui cho phí thời gian.

 

      Mọi người ở nhà cứ trông đứng, trong ngồi chờ nàng về để kịp làm cho buổi cúng, nhưng chẳng thấy đâu đâu. Ai ai cũng chắc lưỡi, hít hà không biết nàng mua tận chốn nao.

 

      Về nhà. Nàng trưng ra một giõ, toàn là những quả đèo đẹt, ngoằn ngoèo, những thứ người ta có thể vứt đi. Cả nhà ai ai cũng chưng hửng và cũng chẳng biết phải nói thế nào. Bà thấy thế nên chạy lại đỡ cho con gái vài câu. Có lẽ hôm nay chợ không có đu đủ nên cháu mua tạm thế. Thôi, ta có gì dùng nấy, ông bà không chấp đâu. Rồi khều nhẹ Lan vào phòng và bảo:

-         Lan nầy ! Đu đủ mõ vit là loại no tròn phía đầu quả có màu ửng vàng (Tóm lại quả đu đủ già và vừa bắt đầu chín, chứ không phải hình thù ngoằn ngoèo như con vịt. Lần sao con nhớ để ý.

-         Sao mẹ không nói trước cho con biết, đến giờ mẹ mới nói.

-         Xin lỗi con, vì mẹ quá bận nhiều việc cho ngày giổ hơn nữa mẹ nghĩ con đã biết từ lâu.

 

Vâng, cảm ơn mẹ.

 

Thủy Điền

 

02-07-2017

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền