Tác Giả: Hoa Nguyên
KHÚC NINH HÒA
Cho tôi về lại khúc NH
Thăm lại Nha Trang một thời Đồng Đế
Có còn không những dấu chân đồng đội
Tiếng gầm phi trường lúc còn mờ sương
Đoàn quân xa thẳng hướng những quân trường
Nha Trang từ qua cầu Xóm Bóng
Rồi có lần theo em vào Cửa Bé
Vùng thùy dương trầm tích Tháp Chàm
Sẽ vào đền để tìm chút thâm nghiêm
Ninh Hòa đã vào sâu tâm tưởng
Qua đèo Rù Rì, nghe đồn Rọ Tượng
Nhịp thở còn cong như những hình sin
Ngã ba, cây cầu Sắt sông Dinh
Đoàn quân xa có tôi về Dục Mỹ
Phố dăm đường quanh núi rừng chướng khí
Nhớ miền trung thương vùng đất khô cằn
Núi xa xa quốc lộ thật gần
Gía đường Dục Mỹ dài thêm cây số nữa
Trên chuyến xe về trường có em ngồi giữa
Tôi chắc còn nghe em kể chuyện Ninh Hòa
Tôi chắc còn nghe em nói chuyện Ninh Sim
Thời gian qua dấu chất chồng đuối rượt
Ký ức còn xanh kỷ niệm còn thất lạc
Nhớ đỉnh Vọng Phu mây bạc mấy mùa
Gió chướng về như nhắc chuyện ngày xưa
Gửi Ninh Hòa chút lòng xuân đến Tết
Ngày mai rồi cũng thành quá khứ
Viết vội đôi vần để chúc xuân
HÁT TRÊN NHỮNG NẤM MỒ
Bài ca em rớt thành sương lạnh
Thấy rợn quanh đây những nấm mồ
Bài ca chưa dứt mây không tạnh
Thấy mền chiếu đắp mảnh sương khô
Sao em không hát bài ca xuân
Cho ta thơ ấu khoảng trời xanh
Trong chiếc vòng khuya mùa ấm lạnh
Thấy đời sướng khổ thật mong manh
Em về hát lại bài phương cũ
Tiếng hát bay sương vạc kêu buồn
Trong tiếng ru đêm ngàn gió hú
Mùa xuân thấp thổm lại bồn chon
Em hát đi bài ca mưa đổ
Góc se phùn phố chắc chào xuân
Tết lại về chất đầy năm tuổi
Ước gì mình bỏ lại gian truân
Bài ca sao xé lòng đêm nay
Giữa hồn trăng lặng mắt thêm cay
Mênh mông sương đó bao hư ảo
Ta thấy đâu rồi buổi mãn khai
Thời nào rồi cũng sẽ cũ
Tình đẹp rồi cũng sẽ phôi pha
Lời nào mang ta vào quá khứ
Trong ngập ngừng năm cũ đi qua
Kommentar schreiben