*HCB 1- Chùm Thơ Của Nhà Thơ Hồ Chí Bửu (Tây Ninh- VN)

 

Nhà Thơ Hồ Chí Bửu

 

 

HOA VÔ THƯỜNG..

 

Tôi rong chơi trong vô định-

múa may quay cuồng dưới phố

hét hò khản tiếng trên non

và lăn ra ngủ say trên nền đá nhiều gai nhọn

Thách thức định mệnh-

gối đầu lên sự sống

bẻ cổ niềm tin-

lạc quan trong từng sát na sinh tử

vỗ tay cười ngất

nhìn đám người đang lồm cồm đi lên

Hoa dại – hoa rừng mọc trùng điệp trên

thung lũng tình yêu-

bỗng nổi trội lên một đóa hoa hương sắc

qua nhiều cơn phong ba bão táp

đóa hoa vô thường vẫn ngẩng cao đầu vươn lên

kiêu hãnh mà từ tốn-

tỏa hương sắc cho muôn loài ong bướm

trìu mến kiếm tìm

Trong một chiều mưa to gió lớn

tôi hái đóa hoa nầy về

trân trọng cấm trong vườn tim vĩnh cữu

và từ đó loài hoa nầy lại nhả ra từng giọt thơ

ngọt ngào nhưng lạ hoắc.

Abraham Lincoln nói : chúng ta có thể

phàn nàn vì trong bụi hoa hồng có gai

hoặc hãy vui mừng vì trong bụi gai có hoa hồng…

 

THÁNG GIÊNG VỀ BA TRI…

 

Nắng Ba Tri bay mùi muối mặn

Ta trở về Bảo Thạnh buồn hiu

Mười năm – hồ dễ mười năm chẳn

Phú Lễ – chừng như nhớ rất nhiều..

Tiệm Tôm – biển vẫn như ngày cũ

Gió về Tiên Thủy sóng xôn xao

Ai về Mỹ Chánh cho ta nhắn

Lữ khách dường như ngấn lệ trào

Phan Thanh Giản gởi thân Bảo Thạnh

Rượu độc ngày nào thành rượu tri ân

Danh tướng bây giờ nằm hiu quạnh

Lặng lẽ mà nghe nắng lịm dần..

Giồng Tre ôm ắp thân Đồ Chiểu

Một thuở vang trời Lục Vân Tiên

Gởi cho thiên hạ lời kinh diệu

Khí phách mà nghe rất đổi thiền

Trở về – là muốn lòng ấm lại

Thơm phức đâu rồi rượu Ấp Sanh

Đêm nay ta sẽ về Phú Ngãi

Thắp nén nhang thơm – Chiến Sĩ Hành…

 

ĐÊM GIÃ TỪ..

 

Ngày ta về – chưa kịp nhận ra em

Mới mười năm mà như là xa lắm

Mới mười năm mà nghe lòng trống vắng

Người trở về buồn chết một tình xưa

Ngày ta đi không có cuộc tiễn đưa

Ta trốn chạy quăng mình vào mưa bão

Im lặng thế – như một người lỗi đạo

Với một người từ tiền kiếp vô chung

Ta trở về mây gió cũng rưng rưng

Chiếc cầu nhỏ làm chứng nhân hò hẹn

Ta với em suốt đời tình không vẹn

Kẻ giang hồ người khuê nữ lầu son

Đã xa rồi – chỉ còn lại héo hon

Thì thôi nhé – tiếng kinh chiều đã tắt

Thì thôi nhé – giấu buồn vào đôi mắt

Đêm giã từ – tình chết một lần thôi…

 

TRĂNG THÁNG GIÊNG..

 

Đêm sắp tàn mà ta còn thao thức

Giấc ngủ nồng không về lại bờ mi

Sao ôm ắp những điều không có thực

Ta xa người từ độ biết phân ly

Trăng tháng giêng – trăng sáng đời phiêu bạt

Giống như ta chênh chếch bóng hiên đời

Chim hốt hoảng đâu còn cao tiếng hát

Hoa héo tàn thì hoa sẽ rơi rơi..

Đời là thế – dĩ nhiên tình là thế

Ta trợt dài theo cơn lốc tình si

Tình là thế – dĩ nhiên đời là thế

Trăng một mình – cứ phiêu hốt trăng đi…

 

GẦN MÀ XA

 

Em ngưỡng mộ – yêu ta – rồi chán ta

Lão già thi sĩ mà trăng hoa

Làm thơ ca tụng tình muôn thuở

Em đã đến gần – và – đi thật xa

Ta vẫn yêu hoài một cánh hoa

Màu vàng rực rỡ mà kiêu sa

Loài hoa mọc ở vùng băng tuyết

Dù tuyết dù sương vẫn mượt mà

Ta biết em buồn nơi xứ xa

Nỗi buồn kết tụ những tình ca

Nỗi buồn vương nhẹ lên màu tóc

Hoa vẫn còn nguyên nét ngọc ngà…

 

BÂNG KHUÂNG…

 

Có nhiều lần ta tự hỏi ta

Sao cứ nhớ cái người dưng xa lắc

Sao hoài nghi những điều không biết chắc

Trăng có về soi bóng lẻ đêm nay ?

Trăng có về – khi men rượu nồng cay

Thơ có chảy theo chiều dài tưởng tượng

Khi tất cả ngôn từ là hoang tưởng

Trăng không về trong màu tím hoàng hôn

Ở nơi nào ta cũng thấy cô đơn

Cũng quay quắc với nỗi sầu nhân thế

Tình là vậy – yêu nhau đâu phải dễ

Kẻ chân trời – người cuối đất – nhớ nhau…

 

ĐÊM THÁNG GIÊNG

MỘT MÌNH ĐỐI BÓNG

 

Vừa cạn ly đã nghe lòng trĩu nặng

Một chút tình đâu đó ở phương xa

Đêm Tây Ninh- Tháng giêng như trầm lắng

Người chưa về – giấu biệt một lời ca

Ta chỉ thấy mùa xuân sầu ly biệt

Đêm lạnh lùng – trăng đã khuất trong mây

Vang đâu đó lời ca ai, tha thiết

Người chưa về – cho trọn một đêm say

Ta trú ngụ trên dòng tình chảy miết

Từ thượng nguồn ra biển lớn bao la

Dòng tình ta muôn đời là bất diệt

Người chưa về – nghĩa là vẫn còn xa

Ta rót tiếp cho mình ly rượu đắng

Uống mà nghe rưng rức một phương buồn

Ta uống nốt trong ly từng giọt cặn

Người chưa về – Ta đã gục đêm sương..

 

Hồ Chí Bửu

VHNC

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền