*HCB 16- Chùm Thơ Của Nhà Thơ Hồ Chí Bửu (Tây Ninh- VN)

 

Nhà Thơ Hồ Chí Bửu

 

 

CHIẾC KHĂN MÀU RÊU…

 

Chiếc khăn từ xứ cờ hoa

Bay về cố thổ tặng ta nỗi buồn

Để khi sấm chớp mưa nguồn

Lấy khăn lau sạch nỗi buồn đong đưa

 

Rằng đời ta đã xế trưa

Tình trôi vạn dặm – Tình vừa trăm năm

Lấy khăn lót gối ta nằm

Đêm mơ thấy một vết bầm trong tim…

 

TÌNH THƠ…

 

Khi chiến mã đã giã từ trận mạc

Ta trở về với thương tích nhiều hơn

Những mộng mơ cả đời ta chưa đạt

Nên quay về gẫm nhắm nỗi cô đơn

 

Gã chiến binh nát tan trời mơ ước

Bóng hoàng hôn đang phủ xuống trong hồn

Những chiến tích cả đời ta có được

Là lời thơ tình tự cõi vô ngôn

 

Người vụt đến với hào quang chói lọi

Bằng dỗ dành mật ngọt rót bên tai

Bằng tình người với trái tim mời gọi

Trả tình ta vì món nợ đã vay

 

Ai biết được ai nợ ai mà trả

Chỉ biết rằng con tằm phải nhã tơ

Đời trăm hướng nhưng cũng là vô ngã

Ta trả người bằng chắt lọc tình thơ…

 

GỞI PHAN HOÀNG..

 

Thơ là rác – rác thành phân bón đất

Đất là người – người cứ thế vươn lên

Thơ là rác – đất là người – vô hạn

Chân lý nầy hãy nhớ lấy đừng quên

 

Bước vào thơ – là cuộc chơi sang trọng

Vốn sống cả đời – chắt lọc tinh khôi

Là ngôn ngữ của một thời ngang dọc

Là những cuộc tình dang dở - chia phôi

 

Người hữu hạn – còn thơ thì vô hạn

Người sống trăm năm – thơ sống nghìn năm

Đừng dại dột tưởng mình là sao sáng

Ngạo mạn ngông nghênh không đất mà nằm..

 

KHÔNG ĐỀ…

 

Cạn ly – phố nhỏ ta về

Cạn ly – mới biết lời thề gió bay

Cạn ly – rượu chẳng còn cay

Cạn ly – mới biết ta đày đọa ta

 

Lối về - còn mỗi mình ta

Lối về - trăng lệch như là trăng nghiêng

Vỗ tay cười vỡ vô biên

Bóng ta chênh chếch bên hiên cuộc tình

 

Về thôi – ta vẫn một mình

Thiên thu cúi nhặt bóng hình huỳnh hoa

Hoa tàn cũng của người ta

Cớ sao lại nghĩ như là trăm năm…

 

CHUYỆN GIÓ, MÂY…

 

Ngủ đi – giấc ngủ nồng nàn

Trong mơ chắc sẽ có nàng về thăm

Bay về cặp mắt lá răm

Bên tai khe khẽ gọi thầm. Tình ơi..

 

Nhủ rằng đời vốn nổi trôi

Yêu nhau yêu cả cuộc đời lãng du

Yêu người yêu đến thiên thu

Giữ nhau bằng mảng mây mù. Màu xanh

 

Cho dù mây vốn mong manh

Thành mưa rớt xuống cũng đành vậy thôi

Thế là gió lại đơn côi

Bay trong vô vọng suốt đời. Tìm mây…

 

Hồ Chí Bửu

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền