*LKT 23- Vô Ngôn (Thơ) Nhà Thơ Lê Kim Thượng (Nha Trang- VN)

 

Nhà Thơ Lê Kim Thượng

 

 

 

Vô Ngôn  

 

1.

 

 “Trăm năm đã lỡ hẹn hò

Cây đa, bến cũ, con đò... còn không?...”

Cánh chim bạt gió phiêu bồng

Biết về đâu giữa mênh mông đất trời

Quanh đây có tiếng đàn lơi

Bỗng trầm, thăng giáng chơi vơi giọt mềm...

Lên non tìm chút êm đềm

Gốc Đào đánh giấc, tiếng đêm u hoài

Muộn phiền rũ áo, nguôi ngoai

Quên đi năm tháng lạc loài tha phương

Quên đi Hạt Bụi vô thường

Chìm trong hư ảo, cuối đường biển dâu...

Nhìn sông, bèo giạt về đâu

Nước trôi, trôi mãi, bóng cầu ngã xiêu

Nhìn mưa, thèm một cánh diều

Nghiêng chao nỗi nhớ, liêu xiêu tình buồn

Lạy Trời đừng đổ mưa tuôn

Đừng làm chớp biển, mưa nguồn mù khơi...

Người đi góc biển, chân trời

Mơ về quê cũ, một đời nhớ nhung

Ngóng trông phương ấy mịt mùng

Nhớ làng, nhớ đất, nghìn trùng thân thương

Nhớ mùi đất ấy ngọt hương

Cái mùi lạ lắm... bình thường, chân quê

Dẫu đi tám hướng sơn khê

Cái mùi đất ấy gọi về cõi xưa...

 

2.

 

Cầu tre, bến nước, gốc dừa

Vẫn còn đây, tiếng võng đưa... ơi à

Bao năm cách biệt quê nhà

Hàng trầu để héo, cau già rụng rơi

Bây giờ, đời đã hết đời

Hết thời phiêu bạt, hết thời lênh đênh

Rượu bầu, thơ túi chông chênh

Sấu cong ngọn khói bay lên rặng dừa

Về tìm trầm tích, dấu xưa

Rêu phong cát bụi, nắng mưa nhạt nhòa

Lời Kinh Bát Nhã hiền hòa

Vườn Tâm, Chánh Niệm nở hoa âm thầm

Xa đưa tiếng Hải Triều Âm

Rơi buồn tiếng nhạc vô âm thầm thì

Cuối đời dừng bước chân đi

Vô Ngôn đã tắt... Tham Si héo mòn

Còn đây, Núi Mẹ Bồng Con

Còn đây, một bóng trăng tròn... thủy chung

Cõi Trăm Năm tới vô cùng

Phong sương dừng bước, giữa vùng Cỏ Khâu

Trách chi Thương Hải, Biển Dâu

Chỉ là nấm đất, mộ sầu thiên thu...

 

                       

                        Nha Trang, tháng 9. 2018

                            LÊ KIM THƯỢNG

 

 

 

 

“...” Ca dao

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền