*HHSG 15- Chiếc Camera Bay (Truyện Ngắn) Nhà Văn Hai Hùng Sài Gòn (Sài Gòn- VN)

 

Nhà Văn Hai Hùng Sài Gòn

 

  

Chiếc Camera Bay.

 

  Thằng Bảo ngắm nghía cái hộp đựng chiếc Camera bay mới cáu cạnh, đây là phần thưởng do tía cho nó bởi nó có kết quả học tập tốt trong năm lớp Tám, nó liên tưởng rồi đây mình sẽ có dịp ngắm thôn xóm từ trên cao cho thỏa lòng mong ước bấy lâu nay, mỗi khi có dịp đi chơi đâu đó, nó được ngồi trên máy bay hàng ghế thuộc hạng Business, thỉnh thoảng nó thấy mấy chú Pilot mặc đồng phục thật đẹp, trên cái nón kết có gắn phù hiệu của cánh bay bằng đồng kim loại sáng trưng, điều này khiến cho tăng thêm phần oai phong, cũng từ đó trong đầu nó lúc nào cũng muốn trở thành phi công như những người phi công này.

  Bảo tháo cái hộp đựng Camera ra, theo sơ đồ chỉ dẫn kèm theo nên chẳng bao lâu nó ráp xong chiếc Camera bay, cầm cái remote sau khi lắp pin xong Bảo ra khoảng sân trống trước nhà rồi điều khiển cho Camera bay thử, cứ tưởng như mô hình điều khiển trực thăng đồ chơi, không ngờ chiếc Camera rất nhạy và mạnh nên khi Bảo nhấp cái cần điều khiển hơi mạnh tay khiến chiếc Camera bay vút lên cao, tâm lý lần đầu sợ Camera bay mất nên Bảo điều chỉnh hạ độ cao cũng nhanh không kém khiến chiếc Camera hạ cánh cấp tốc làm cho chiếc  Camera rơi nhanh xuống đất, cũng may phước nó đáp xuống bụi cỏ rậm rạp rồi vướng lên đó và bị treo lủng lẳng, nếu không có bụi cỏ này Camera rơi thẳng xuống nền xi măng thì sẽ "tan xác" là cái chắc.

  Thằng Bảo đang chới với với cú hạ cánh thần sầu này, nó chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe tiếng thằng Long bạn nó la lên:

 - Trời ơi! Mầy lái máy bay kiểu gì thấy ớn vậy thằng quỷ, chơi cái này phải thật bình tĩnh, mầy mà bộp chộp thì "máy bay" bể tan nát không kịp mua cái mới đâu nghe mậy.

  Hơi tự ái, thằng Bảo liền "Sực" lại thằng Long liền:

  -Cha chả, mầy hay dữ hen, có chơi lần nào chưa mà tài lanh tài lẹt dữ thần (dậy).

  Đúng là thằng Long chưa bao giờ có trong tay chiếc Camera bay, bởi nhà Long nghèo, ba má chạy ăn từng bữa thì tiền đâu mà mua đồ chơi "Thứ dữ" này cho nó, có điều Long thường lân la qua khu phố nhà giàu nên nó được đám nhóc tì con "Đại gia" cho nó bay thử nhiều lần, chơi riết rồi quen nên điều khiển chiếc Camera bay theo ý mình đối với Long còn dễ  hơn ăn kẹo, Long trả lời:

 - Chèn ơi! Tuy tao không có tiền mua cái thứ này, nhưng tao chơi nó cũng khá lâu rồi, tao nói để cho mầy hiểu thôi, tao sẽ chỉ mầy bay thử rồi mầy sẽ quen thôi mà.

  Bảo thấy thằng Long nói rất chân tình với ý tốt cho mình, nên nó không còn "quê cơ" sau câu chê trách của Long, Bảo làm hòa:

  -Thôi tao biết rồi, tại mới chơi lần đầu tao chưa quen tay, thôi mầy chỉ sơ cho tao đi, tao bay ngon lành rồi sẽ bao cho mầy một ly Trà sữa liền.

 Nghe tới Trà sữa thằng Long khoái chí trong lòng, bởi đây là món giải khát "thời thượng" của mấy cô cậu ngày nay, Long bèn nói:

 - Hai đứa mình ra phía đất trống ở nghĩa địa thì bay không sợ vướng víu nhà cửa, dây điện hoặc cây cối, ra đó khi đạt độ cao rồi thì mình muốn bay lòng vòng vô xóm dễ ẹt hà.

                         ***

  Nghĩa địa cuối xóm là khu đất của tư nhân, nghe đâu có lệnh phải di dời vì trong thành phố không còn để nghĩa trang gần các khu dân cư, một là ô nhiểm hai nữa tâm lý sống gần người chết thiên hạ không khoái lắm, khu đất rộng mênh mông nơi này lúc trước trẻ em hay tụ tập thả Diều, đến nay thì bọn trẻ không còn được chơi trò này nữa, vì hướng Diều bay khi lên cao Diều hay chạm vào đường dây điện cao thế, nhà chức trách sợ tai nạn có thể xãy ra khi Diều vướng vô dây điện Cao thế nên hạ lịnh cấm tiệt, từ đó trở đi những cánh Diều no gió đã lùi vào dĩ vãng, còn chăng trong ký ức bao thế hệ của những người từng ở nơi này.

                       ***

  Chiều nay bầu trời trong xanh, gió nhẹ hiu hiu thổi, thật lý tưởng để cho thằng Long hướng dẫn cho thằng Bảo tập bay Camera. 

 Hai thằng nhóc cụ bị đầy đủ cho buổi bay thử này, thằng Bảo mang theo nào bánh kẹo, nước suối đóng chai, thằng Long đem theo bịch bánh Cai do chị Hai nó mới chiên nóng hổi, nó còn "Lận" thêm hai trái Ổi chín cây kèm theo gói muối ớt, chị Hai thằng Long thấy vậy bèn hỏi:

 -Mần cái vụ gì mà đem theo đủ thứ vậy Long.

 Long kể cho chị Hai nó biết cuộc hẹn chiều nay với thằng Bảo, biết vậy chị còn dúi cho Long tờ giấy Hai mươi đồng để hai đứa muốn mua gì thêm thì tùy ý, Long cảm động nói với chị Hai của mình:

 -Sao chị tốt với tụi em quá (dậy), mơi mốt lớn lên em đi làm có tiền em trả lại cho chị nha.

 Chị Hai của Long với đôi mắt vui vui nói với Long:

 - Nhà có hai chị em, chị không thương em thì thương ai bây giờ...

 Qua hướng dẫn của thằng Long, chiếc Camera bay hôm nay được thực hiện theo hình thức Live Camera, khi điều khiển Camera bay trên cao thì hai đứa sẽ theo dõi hình ảnh qua màn hình điện thoại cầm tay, bao nhiêu hình ảnh sống động bên dưới sẽ được hai đứa nhận diện đầy đủ, thằng Bảo thầm nghĩ mình có phước khi sống trong thời buổi kỹ thuật số nên nó mới được hưởng những tiến bộ kỹ thuật này của loài người, chẳng bù ngày xưa cha ông muốn có những điều kiện như hiện nay chỉ là giấc mơ không tưởng.

 Khi Camera bay lên cao, thằng Long cho nó bay lòng vòng trên những con hẻm trong xóm của mình ở, hình ảnh hiện ra thật rõ  nét, khi Camera bay ngang qua cửa sổ nhà con Hương bạn học cùng lớp với thằng Long, hai đứa ngó thấy con Hương đang ngồi học bài thật chăm chỉ vì sắp diễn ra kỳ thi học kỳ một của năm nay, Long thì thích thú nhìn cô bạn gái của mình, còn Bảo thì sợ sệt nói với thằng Long:

 -Mầy bay kiểu này coi chừng con Hương biết được thì nó la mình chết luôn đó, nhìn chuyện riêng tư của người ta là không tốt đâu.

 Nghe Bảo nói vậy Long hơi "Nhột" nó định lái Camera đi hướng khác, nhưng bất chợt khi Camera hướng tầm nhìn xuống phía dưới trước của nhà của Hương, hai đứa nhìn thấy một thằng nhóc lạ hoắc cứ lấp ló từ căn nhà bên cạnh để nhìn chiếc xe đạp của Hương dựng trước sân nhà, một ý nghĩ lóe lên trong đầu của thằng Long, nó quay sang nhìn thằng Bảo, rồi làm như thần giao cách cảm khiến hai đứa đồng thanh nói lên cùng một câu:

  - Ăn trộm.

 Giao chiếc Camera lại cho thằng Bảo tự bay, thằng Long ba chân bốn cẳng chạy u về khu xóm nghèo của mình, nó chạy đến con hẻm nhà Hương chưa kịp quẹo vô đã thấy thằng "Đạo chích" đang chạy chiếc xe ra đến, máu "Anh hùng mã thượng" trong người thằng Long sôi lên Sùng sục, nó nhảy lên tung chân đá một cước thật mạnh vào hông tên trộm, bị đòn bất ngờ tên trộm té bò càng xuống đất, chưa kịp hoàn hồn hắn bị Long giơ tay chém xuống bả vai hắn làm hắn rú lên lăn mấy vòng dưới đất, xui xẻo cho hắn đụng phải tay Đệ tứ đẳng Huyền đai của môn phái nào đó mà thằng Long theo học khổ luyện biết bao năm trời giờ mới có dịp áp dụng, lúc này thì người nhà con Hương phát hiện mất xe đạp, từ trong hẻm chạy ra la làng lên, khi ra tới đầu hẻm má của Hương chứng kiến được sự việc, bà cảm ơn thằng Long rối rít, lúc này bà con mới túa ra, trong lúc lộn xộn tên trộm nhanh chân chạy mất khiến một ông bực tức:

 -Mẹ tổ nó, tui ra kịp là thằng ôn hoàng hột vịt lộn này chết với tui, ghét nhất là đám trộm cướp này đó.

 Bà Ba bán bánh mì ngay đầu hẻm khen ngợi khiến Long nở lỗ mũi thật to:

 -Chèn ơi! cái thằng Long này anh Hùng thiệt luôn nghe bà con, thằng Quỷ kia nó bự chà bá, dậy mà thằng Long "Đớp" nó cái một, tao thưởng bây một tháng ăn bánh mì khỏi trả tiền nghe Long.

  Nhưng nhiêu đó chưa ăn thua gì, vì thằng Long khoái chí nhất là được con Hương an ủi khi bàn chân của Long hơi bị rướm máu do va chạm với tên trộm:

 -Anh Long có đau không ? Dô nhà em để em rửa vết thương cho, cảm ơn anh nếu không có anh thì em đâu còn xe đạp  để đến trường.

 Lúc này thì Bảo cũng thu hồi Camera rồi chạy về xóm xem tình hình như thế nào, nó thấy con Hương đang âu yếm nhìn thằng Long, khi ấy chiếc xe đạp còn nằm chỏng chơ dưới đất.

   Bảo biết được chuyện thằng Long ngăn được tên trộm qua chiếc Camera bay của tía mình tặng thật ý nghĩa, và nhất là Long chiếm được cảm tình đặc biệt của Hương qua câu chuyện này khiến niềm vui của Bảo được nhân đôi qua chiếc Camera bay thần kỳ này...

 

              Hai Hùng SG.

        ( Đêm 18/12/2018 )

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền