*TMG 1- Ăn... Dấu Huyền (Truyện Ngắn Kỳ 1) Nhà Văn Trần Mỹ Giống (Nam Định- VN)

 

Nhà Văn Trần Mỹ Giống

 

   

LỜI THƯA

 

       Các bạn đọc thân yêu!

       Mỗi khi quần tam tụ ngũ với bạn bè, chúng tôi thường tếu táo chuyện trên trời dưới biển. Nhiều khi có ông bạn nào đó kể một câu truyện gì đó thấy hay hay, tôi bèn nảy ra ý định ghi nhớ rồi viết lại thành mẩu để đọc chơi lúc trà dư tửu hậu. Tất nhiên là tôi có nêm tý gia vị cho truyện đỡ nhạt.

       Có khi bất chợt gặp sự việc, lời nói, hành động của một ai đó gây ấn tượng cho mình, tôi cũng ghi lại, nhiều khi chẳng thêm mắm muối thì tự nó cũng nói được một điều gì đó…

Lại có lúc tôi gặp chuyện gì đó vui buồn về người thân, về bản thân, tôi cũng ghi lại, gửi tâm hồn tình cảm mình trong đó… Âu đó cũng là một cách tự giải tỏa về mặt tinh thần, thể hiện tình cảm suy nghĩ của mình, và xả trét…

      Ghi được mẩu nào là tôi lên FB…

      Vừa rồi, mấy cụ nhà thơ, nhà văn cộng tác với blog của tôi, khuyên tôi tập hợp những mẩu truyện trên FB thành tập, để đọc chơi cho vui, để cười, để suy ngẫm…

      Tôi nghĩ truyện mình viết chẳng qua chỉ là những mẩu nhỏ nhặt để thỏa mãn chính mình, nhưng các bạn văn đã bảo vậy thì tôi liều làm thử xem sao… Trước khi ra tập sách nhỏ, tôi lần lượt đăng lại trên FB xin ý kiến bạn đọc. Mong được bạn đọc quan tâm cho ý kiến, dù chỉ là một like… để tôi quyết định chỉnh lý, bổ sung hay cắt bỏ…

         Xin cảm ơn các bạn đã đọc.

 

                                                                                                  Trần Mỹ Giống

                         

            Ăn... Dấu Huyền

(Kỳ 1) 

                                

    (Sưu tầm và kể)

 

        Hai anh bạn thân lâu ngày mới đến thăm nhau, chủ nhà sai vợ giết gà đãi khách. Khổ nỗi nhà nghèo, có mỗi con gà mái đẻ lấy trứng làm thức ăn hàng ngày, đành phải giết cho chồng đãi khách, chị vợ xót ruột lắm. Thương chồng, chị chỉ giữ lại cái mề gà cho mình, còn bao nhiêu thịt gà luộc đều bày hết ra mâm cho chồng và khách. Hai anh bạn vừa uống rượu, vừa hàn huyên rôm rả. Chị vợ ở trong buồng chờ chồng sai phái. Trước khi ăn, khách đề nghị chủ:

  - Nhân có mâm thịt gà luộc, tôi và bác chơi trò ăn dấu cho vui, hỉ?

  Chủ bất đắc dĩ hưởng ứng:

  - Vâng, thế bác định chơi thế nào?

  - Bây giờ thế này, tôi và bác quy định: nếu bộ phận nào của gà có dấu sắc thì nhường bác, còn dấu huyền là của tôi. Bác đồng ý chứ, hỉ?

  - Thôi được, tôi đồng ý.

          Khách thao thao bất tuyệt:

  - Ôi, đùi, đùi là của tôi.

          Vừa nói, khách vừa gắp lên bát hai cái đùi gà, xé ăn ngấu nghiến. Trong khi chủ tìm mãi chưa được cái dấu sắc nào thì khách lại reo lên:

  - A, đây rồi, lườn, lườn là của tôi.

          Khách cầm cả hai cái lườn gà xé ăn ngon lành. Đĩa thịt gà chỉ còn lại cái cánh xương xẩu. Chợt khách phát hiện ra chủ chưa ăn miếng nào, khách nhồm nhoàm bảo:

  - Ô kìa, bác ăn đi chứ, đây này, cánh, cánh là sắc của bác đấy. Dấu huyền của tôi chả còn...

  Chị vợ trong buồng nghe thế, liền đưa cái mề gà chưa kịp ăn ra cho khách:

  - Dạ, em còn một cái dấu huyền, mời bác xơi nốt ạ.

  - !!!

 

Trần Mỹ Giống

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 1
  • #1

    Trần Mỹ Giống (Freitag, 10 Mai 2019 01:23)

    Tôi rất vui và cảm ơn bác Thủy Điền đã đăng bài trong chùm truyện nhặt... Chúc trang Thủy Điền ngày càng phát triển. Kính chúc trang chủ và các cộng tác viên sức khỏe và hạnh phúc.

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền