*LVT 36- Miền Im Lặng (Thơ) NT Lê Văn Trung (VN)

 

Nhà Thơ Lê Văn Trung

 

 

Miền Im Lặng

 

Như chiếc lá rơi hoài không chạm đất

Tôi rơi buồn trong những giấc mơ em

Rơi buồn tênh như một nốt nhạc tình

Từ muôn kiếp, từ xa mù mê vọng

 

Bóng em khuất nẻo hoàng hôn quạnh vắng

Áo mờ phai, tóc chải lụa phai chiều

Tôi chới với giữa chập chùng cơn mộng

Níu bàn tay hờ hững lá vàng gieo

 

Tôi chới với giữa một MIỀN IM LẶNG

Tôi rơi hoài vô tận phía hoang vu

Chốn phải đến hàng triệu năm ánh sáng

Tôi rơi cùng hàng triệu triệu cơn mơ

 

Ôi một MIỀN IM LẶNG nở đầy hoa

Tôi rơi mãi về QUÊ NHÀ TRO BỤI

Tôi rơi về phía lòng em mở hội

Giữa một MIỀN IM LẶNG của nghìn năm.

 

Lê Văn Trung

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền