*TĐP 45- Chùm Thơ "Mượn Nắng Thu Vàng" Của NT Trần Đức Phổ (Canada)

 

Nhà Thơ Trần Đức Phổ

 

 

 

Tắm

 

Nàng đứng trước tấm gương trong

Dịu dàng ngắm sau nhìn trước

Dường như mắt cũng như lòng

Dạt dào muôn vàn cảm xúc

 

Mái tóc đen thẫm buông dài

Thoảng mùi hương tình nhè nhẹ

Lấp lánh những chiếc hoa tai

Càng làm nàng thêm diễm lệ

 

Đôi vai ngoan hiền nhỏ bé

Nghiêng nghiêng dưới vòi nước trong

Làn nước phím đàn khe khẽ

Ngọt ngào ve vuốt lưng ong

 

Bầu ngực căng tròn rắn chắc

Nhấp nhô dưới lớp bọt mềm

Mười ngón tay ngà huyễn hoặc

Nhịp nhàng vũ điệu thần tiên

 

Dòng nước chảy xuôi mải miết

Lượn lờ đo cái eo thon

Bờ mông nõn nà trơn mượt

Phổng phao như trái mơ tròn

 

Đôi chân vừa dài vừa khỏe

Mỗi lần nàng kiễng gót son

Là như có gì in thể

Làm cho quả đất xoay tròn!

 

Vu Vơ

 

Có một thứ tình yêu không tên gọi

vọng mơ hồ sâu thẳm trái tim ta

là ánh mắt, là nụ cười, tiếng nói

của một nàng thiếu nữ chợt ngang qua

 

Có một thứ tình yêu như mộng ảo

hoa trong gương, trăng rớt rụng đáy hồ

không dung tục với cuộc đời cơm áo

nên âm thầm nhỏ lệ khóc hư vô!

 

Mượn Nắng Thu Vàng

 

Muốn hỏi trời xanh mượn nắng vàng

Đổi màu nắng hạ để thu sang

Em khoe guốc mới mùa đi học

Tim kẻ theo sau cũng rộn ràng.

 

Muốn hỏi trời xanh mượn nắng vàng

Cho tình rực rỡ lúc thu sang

Áo ai tha thướt sau hàng phượng

Để ngẩn ngơ bay lũ bướm vàng.

 

Muốn hỏi trời xanh mượn nắng vàng

Tô hồng đôi má những tình nhân

Những hoa chưa nở còn e ấp

Những nụ cười tươi đẹp vạn lần.

 

--

Trần Đức Phổ

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền