*ĐMT 8- Dáng Mẹ (Thơ) Đào Mạnh Thạnh (VN)

 

Đào Mạnh Thạnh

 

 

DÁNG MẸ

 

Mẹ tôi mỗi buổi chiều về

Quẩy đôi quang gánh nón mê dãi dầu

Với bàn chân đất, áo nâu

Một ngày lặn lội bạc màu nắng mưa

Cảnh nghèo vất vả sớm trưa

Cứ đeo bám mãi chẳng chừa mẹ tôi

Nhìn bầy con trẻ mẹ cười

Mà trong sâu thẳm lệ rơi âm thầm

Từng giọt muối mặn nâm thâm

Còn in áo bạc ướt đầm đôi vai

Để cho con cả ngày mai

Nào hay mẹ đã xuân phai nhạt dần

Niềm vui mơ ước tuổi xuân

Mẹ buông bỏ hết ngại ngần chi đâu

Cõng mưa cõng nắng dãi dầu

Vượt qua năm tháng bể dâu kiếp người

Chỉ mong con trẻ thành người

Tương lai rộng mở đẹp đời nghĩa nhân

Mẹ ơi... con lạy ngàn lần

Không sao giữ nổi chân trần mẹ xưa

Xót thương biết mấy cho vừa

Mẹ ơi... dáng mẹ nắng mưa dãi dầu.

 

((Gặp bức ảnh mà nỗi nhớ mẹ lại trào dâng))

 

14-10-2020

 Đào Mạnh Thạnh

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền