CHÙM THƠ CVM 9
nắng mưa vét cạn tình nhân thế
bão tố lùa đi mọi xác người
ngồi đó đủ tứ chi đầu óc
thực tình y tảng đá nung vôi
miệng thời bi bô lời nhảm nhí
thực ra tim óc chết lâu rồi ?
những con ma sống đang quờ quạng
vuốt ve cho bóng một chữ tồi
cũng thân tôm tép thân chùm gửi
cũng chả ra chi ? buổi giao thời ?
người gửi cho ta niềm câm lặng
ta đành im lặng để hồi âm
mơi sau có kẻ bươi thùng rác
chỉ mất công toi chỉ tiếc thầm
xa xăm thì đã xa xăm nhỉ
chả quên chả lạ bụi hồng trần
buổi sớm từ phía lưng bay lại
buổi chiều thoang thoảng dấu chân non
cũng chả bệnh chi mà cũng cảm
thì ra ngơ ngẩn một tri âm
ba chân tập tễnh sau ngõ trúc
bốn mắt mà sao mãi chả gần ?
CHÙM THƠ CVM 10
cõi tạm
cõi sống
cõi đi về
anh hùng một cõi
cõi sơn khê
cuối đời
chỉ còn một cõi
dzìa quê
kẻ ho ra bạc
kẻ khạc ra tiền
kẻ nằm nơi đất
kẻ phiêu diêu miền cực lạc
thơ người xưa
"lòng ta là một hàng thành quách cũ "
toàn là đá ong khô
xây lót bằng mật mía
dầu rái
ghé thăm ngôi mộ Hàn Mặc Tử
ngay chân Ghềnh Ráng
cỏ hoang mọc lơ thơ
sóng vỗ quanh năm
một chỗ thi sĩ nằm
CHU VƯƠNG MIỆN
XA LẮC
(Chùm thơ CVM 3)
sụt sùi cố bám nơi mặt đất
phương trời chia ngả bắc đông tây
nay bể mai dâu chìm khe sưối
trôi chi trôi mãi dạt cỏ cây
hoa cành đâu khác tàu lá chuối
tả tơi phơ phất lá rừng mây
hết tiết sương mù qua sương muối
mưa rơi rả rích một cội mai
mưa lũ năm nay hoa nở muộn
vàng mơ đã quá nửa tháng hai
cưỡi trên ngựa
thì làm tướng
làm vua
cưỡi mình trâu
thì làm dân
một mưa hai nắng
cởi trần
cưỡi voi
thì làm nài
để cho chủ sai ?
xuống chó
là kể đã hết thời
GIỜ THÌ
(Chùm thơ CVM 4)
mỗi người mỗi ngả
kẻ thuyền thúng người thuyền quyên
không xa mà cũng không gần
cách nhau chừng mươi cây số
kiếp này đành ghi sổ nợ
kiếp sau nhớ kiếm mà đòi
tháng 7 trời mưa Ngâu
tháng 8 trời mưa mau
tìm em ? tìm nơi đâu ?
kẻ giang đuôi
kẻ giang đầu
kẻ nghèo
người giầu
sông Seine quá hẹp sen nào mọc
xa xăm nên cứ nhớ thương dài
bến đỗ cũng quá nhiều mật đắng
dáng đò toàn đá tảng nung vôi
vàng cây bạc nén sờ không tới
tảng đời không tụ lặng lờ trôi
em nửa chừng xuân chèo bơi ngược
anh thân củi mục nhớ thương đời
yêu nhau bến đậu thường không có
nơi đây đâu khác Bạc Tần Hoài
rác rưởi bềnh bềnh trên sông nước
tiếng ca nhạt nhẽo nhớ thương ai ?
CHU VƯƠNG MIỆN
BẾN BỜ
quê tạm nơi Quảng Trị
có một con kinh đào
Ba Bến
một nẻo về Hạnh Hoa
một nẻo về Ngô Xá
một nẻo về Qui Thiện
quê hương em
có dòng sông bảy ngả
Phụng Hiệp cò bay
có dòng về Vị Thanh, Vị Thủy
có dòng về Rạch Miểu
quê hương ta
có dòng Lục Đầu Giang
sáu nhánh
chảy qua Cầu Giá
cầu Đá Bạc
nhánh qua Hà Nam, Phong Cốc
nhánh về Hải Dương, Bến Than
đời ta đời em
y như nhánh sông
chảy vòng vo
lòng vòng đất nước
y như giấc mơ
hồn bướm mơ tiên
chuyện tình Lan và Điệp
y như văn chương tiểu thuyết
BẢY CHỮ
mới đó quay đi trăng đã tà
quên eng xa quá xá là xa
đê Sải dặm thêm dăm bờ đá
lòng miềng mà lại ngỡ lòng ta ?
con sông quá hẹp lại dài dài
hai bên bờ cát nắng nguôi ngoai
mẹ vẫn chờ con nơi Chợ Cạn
mà ngoài Ái Tử nhớ thương ai ?
CŨNG CHẢ
cầm chân, chả cầm tay
chỉ nhìn thoang thoảng lá đầy cây
mà sao lá đỏ chưa rơi nhỉ
ngang tình mình lũ khỉ leo cây
bên nam gà rừng gáy te te
bên đông vượn hú ở mé đèo
ta đã chờ em chưa mù mắt
mà sao hờ hững chỉ suối reo
thì ra tay vẫn còn buông thõng
em đã quay đi gió cái vèo ?
LỤC BÁT
iêu nhau vì một chữ tình
nhà quê lên ngược tỉnh thành xuống xuôi
(ca dao)
cá buồn cá trở đầu đuôi
người buồn lên ngược xuống xuôi cũng buồn
(ca dao)
đêm qua chớp bể mưa nguồn
ở không leo tuốt đỉnh nguồn tình yêu
lâng lâng hai cánh con diều
sáo vi vi rót bao điều thiết tha
ngược xuôi vốn vẫn ao nhà
mấp mô toàn những cỏ gà vòng quanh
rậm rà mây nước xanh xanh
hết lên lại xuống gập ghềnh nơi đây
cá buồn cá trở đầu đuôi
mây mưa bao bận ngược xuôi bao lần ?
tỉnh thành cứ xuống là xong
nhà quê lên ngược chung quanh đất trời ?
CHU VƯƠNG MIỆN
TƯƠNG TIÊU GIANG
sông Tương nguồn ở Hải Dương Sơn
phía trên bắc bộ quận Quế Lâm
ngang thành Linh Lăng Trường Sa cũ
đổ vào hồ Động Đình Hà Nam
sông Tiêu phát nguồn Cựu Nghê Lãnh
phụ lưu sông Tương tại Linh Lăng
2 giòng từ đó còn có 1
mà người thì kẻ cuối đầu sông
ai bảo yêu chi cho nó khổ
tương tư lắm chuyện nhớ triền miên
đầm đìa nước mắt mà sinh bệnh
cảm xót vô cùng 1 chữ duyên
"ai bảo sông Tương sâu
không bằng lòng nhung nhớ
sông sâu còn có đáy
nhung nhớ lại không bờ
chàng ở sông Tương đầu
thiếp ở sông Tương cuối
càng nhìn càng thấy đau
uống nước sông mòn mỏi
hồn mơ chẳng đến nơi
cõi chết nào đang tới
nhập vào cửa thương mong
càng thương càng ngóng đợi "
chuyện xưa thời Hậu Chu Ngũ Đại
Tiêu Tương Nam Bộ tỉnh Hồ Nam
chẩy xuống Quảng Tây xa hút mắt
chuyện tình chả khác Thục Đạo Nan
chuyện giờ lưu lạc trên đất Mỹ
chả Tiêu Tương mà cũng Bắc Nam
tương cố toàn cánh đồng dê ngựa
tương thân còn 1 cụm trúc vàng
chu vương miện
ĐÔI BỜ SÔNG DỊCH
Kinh Kha xuất hành vì ơn nghĩa
bàn tay ngà ngọc của Yên Cơ
những nén vàng ròng để ném rùa
những tĩn rượu hoàng hoa
uống ngày đêm mệt nghỉ
tiếng sáo tiễn đưa Cao Tiệm Ly rộn rã
mây che mờ sông Dịch chảy mang mang
hàng ngàn ngươì đưa tiễn quấn khăn tang
hề tráng sĩ một đi không trở lại
thuyền nhổ sào gió phập phồng tay áo
đứng vẫy tay còn mỗi thái tử Đan
tráng sĩ ra đi để chống bạo Tần
vì lục quốc hành thích Tần Doanh Chính
dù lỡ chết chết oanh oanh liệt liệt
Kinh Kha ơi đi một mạch không về ?
BẾN TẦM DƯƠNG
bến Tầm Dương đêm khuya lãng nhách
mưa mạn thuyền tí tách giọt rơi
sông dài chảy chả ra khơi
loanh quanh mấy dải đất bời cỏ non
mấy hôm trước trăng tròn soi bóng
mấy hôm nay mưa đọng tàng cây
gái già Tư Mã còn say
tiếng xênh tiếng phách rượu cay cháy lòng
thôi một lứa bên sông tâm sự
trai anh hùng lỡ độ đày xa
thiên tài với gái cầm ca
thì thôi dăm hũ hoàng hoa tiêu sầu ?
BA CON SÔNG
I
Lan Thương
(còn gọi là Mê Kông)
phát nguyên từ núi cao Thanh Hải
băng ngang qua Thanh Tạng
theo sát chiều dài bắc nam tỉnh Vân Nam
chẩy qua Myanma, Laos, Thailand
Camuchia rồi đổ vào Nam Việt Nam
thành chín nhánh sông Cửu Long
đổ ra Thái bình Dương
II
Hoàng Hà
bắt nguồn từ dẫy núi Côn Luân
phía Bắc tỉnh Thanh Hải
thoạt đầu chẩy theo chiều bắc nam
rồi chuyển dòng xuống Thiểm Tây
thành chiều Tây Đông
chẩy giữa Sơn Tây, Hà Nam
Hà Bắc, Sơn Đông
đổ ra biển Bột Hải
III
Dương Tử
cội nguồn từ Thanh Hải
chia Trung Hoa làm hai miền
Hoa Bắc và Hoa Nam
chảy qua các tỉnh Hồ Bắc, Hồ Nam
An Huy, Giang Tây, Phúc Kiến
đổ ra biển Hoa Đông
CHU VƯƠNG MIỆN
THẠCH
-Phan Phụng Thạch
Thấm thóat cũng gần 50 năm
Bạn đã thong dong 1 chốn nằm
Gia trang Xóm Bầu nguyên quán cũ
Đạo Đầu còn mãi nửa vầng trăng
Cây mận năm nào còn hoa trái
Trắng tươi theo cái tuổi học trò
Ơi tiếng ve ran phượng hồng tháng hạ
Triệu Phong mùa này chắc tháng 3
Ta người bây chừ đường 2 nẻo
Nẻo quê miềng nẻo quê xa
1 mơi có trở về 3 bến
Có nhớ bướm vàng nẻo Hạnh Hoa
Xa xưa nghe khúc buồn hoa phượng
Mà sao thương đồng ruộng hoa cà
Âm dương vẫn con đường ngắn ngủi
Thương cho người 1 đóa tài hoa
XÓM BẦU PPT
Xưa sau trong cõi vô thường
Tố Như Tố Hữu 2 đường khác nhau ?
Tầm nào mà chả nhá dâu ?
Đoạn trường ai cũng qua cầu như ai ?
Có chăng cầu ngắn cầu dài
Có chăng một bướm mà loài khác nhau ?
Tình đời có trước và sau
Bạn nằm nơi đó Đạo Đầu quê cha
LƯU BÚT MÙA HẠ
Mùa này ve sầu khóc than trên nhành cây
Học trò hát bài nỗi buôn hoa phượng
Ta với người kẻ mât người còn
Lưu bút thủa này thắp 1 nén nhang
Tình bằng hữu tình đồng môn
Cùng 1 mái trường Nguyễn Hoàng
Chừ đã mất tên
Phan Phụng Thạch
Sông Thạch Hãn
Chẩy qua Sải qua Bích La Đông
Mai sau ghé Đạo Đầu
Cây mận trắng vẫn còn ?
Nhà thơ đâu ?
Chu Vương Miện
Nhà Thơ Chu Vương Miện
8. ĐOẢN CÚ
Thơ văn
Y như nhai và ăn
Già răng rụng
Còn húp cháo
nuốt chửng
o nhai o ăn
-
nỗi sầu như Phan khôi
hết đứng
lại ngồi
lại nằm
chén cơm độn
toàn khoai ?
-
Đơì đục đời trong
thằng tỉnh thằng điên
thằng tỉnh mặc quần
thằng điên nóng quá
cơỉ chuờng
-
Thàng tỉnh thằng say
thằng tỉnh ngủ ban đêm
thằng say ngủ ban ngày
bạ đâu nằm đó
thế mà hay?
9. ĐOẢN CÚ
Lính khố xanh
Theo Pháp
Lính cờ đỏ sao vàng
Theo Trung Quốc
-
có dòng quá ngắn
Có dòng quá dài
Có dòng chẩy qua nuí non
Có dòng chẩy qua đồng luá
Có nưóc đất ngắn
Có nưóc đất dài
Có nưóc ăn cơm với cá
với rau
Với thịt
Có nưóc nghèo
Ăn toàn xơ mít
10. ĐOẢN CÚ
-Mây bay trên trời
Chim đậu trên nhành cây
vạt lục bình trôi
-
Sáng rồi tối
tới rồi sáng
mơí đó
hết cuộc đơì
-
Trăng sáng trăng tối
Nhà ngoí như nhà tranh
củ hẹ ngang củ hành
-
cứ nhắm mắt làm ngơ
cứ giả vờ ngu
thì khi mở mắt
không
còn nưóc V.N nưã ?
11. ĐOẢN CÚ
Nhân bất học
Bất tri lý
Nhân vô học
Làm cấp uy
-
Ông nộị dốt
Ông cha dốt
thằng con giống đuơì ươi
thằng cháu thành khỉ đột
=
dốt từ trên dốt xuống
từ dướí lên trên
chỉ còn nưóc bù L..
-
Nuớc mất nhà tan
1 lũ ngu
Làm mất nước ?
Nô lệ lũ dân oan
Chu Vương Miện
Nhà Thơ Chu Vương Miện
ĐẠI NAM
chuyện bây giờ dù ngăn sông cách núi
chuyện ngày xưa dù cách núi ngăn sông
tình chúng mình dừng ngay ngã ba đưòng
nhánh xuôi Đồ Bàn, nhánh về Đại Việt
ơi Huyền Trân, Chế Mân tình chưa đoạn kết
mà đau thưong kéo tới tận bây giờ
quá thương đời ta lận đận làm thơ
non nước Việt Chàm Phù Nam làm một
tuy khác tổ tiên nhưng cùng chung một nước
ANH LINH
Chàng thương binh về nơi nguyên quán
Năm ngón tay đã để lại sa trường
(Thơ Tường Linh)
Ta đứng ngó mãi về bờ nam hải
Ơi thân thưong năm cụm núi Ngũ Hành
Dòng sông Thu chia bên này bên đó
Phía thành xưa, phía lụa dệt Duy Xuyên
Anh em mình gặp nhau trong một kiếp
kiếp làm thơ kiếp lính ở sa trường
Ờ “trăng treo đầu súng” với “nghìn khuya”
thơ vằng vặc theo trăng rằm quê mẹ
TẠP THI 13
Thiên tử là con người
Nhân tử là con người
Con ngươi là thằng dân
Con của trời là vua
Từ xưa cho tới giờ
TẠP THI 14
Có dân nhà giàu
Và cũng có dân nhà nghèo
Có dân làm thực dân
Đi khai hoá
Các dân tộc man di
Có dân làm đế quốc
Đi bóc lột các nước nghèo
Có xứ vừa đói vừa nghèo
Thường xuyên thiếu ăn
Và chết đói
Có nơi thưòng xuyên mù chữ
ở trần
ở truồng
muôn niên
CHU VƯƠNG MIỆN
Nhà Thơ Chu Vương Miện
BÓNG CÂU
đời quá đã ngồi bên cửa sổ
nhòm bóng câu bóng thỏ nhòe qua
sơ sinh cho đến cụ già
bánh mì cặp nách li trà cầm tay
cho đến kẻ giả ngây giả điếc
thì cũng vừa điếm nguyệt cầu sương
loanh quanh bốn cái chân giường
Hàn San đã điểm hồi chuông gọi về
sương đã tỏa Ô Đề thôn dã
trời tối mò tiếng quạ kêu đêm
hàng phong đối ngọn sầu miên
lửa chài lấp lóe khách thuyền lửng lơ
ồ Trương Kế khách thơ thủa nọ
rượu đầy bầu giày cỏ Tô Châu
mới hay chưa cạn cơn sầu
chuông Hàn San đổ thuyền câu nặng thuyền
duyên tiền định một đêm nguyệt tận
ôi thiền sư phong vận thi nhân
tiếng chuông nhả xuống mặt duềnh
Phong Kiều Dạ Bạc tiếng ngân hải đài
mùi tục lụy trần ai là thế
bao nhiễu nhương mặc kệ trần gian
sá gì hoàng kê với hoàng lương
ngâm thơ Trương Kế tràng giang nhẹ hều
PHONG KIỀU DẠ BẠC
nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên
giai nhân hữu sắc bất hữu duyên
bến phong lác đác dăm dăm đóm lửa
sông nước lăn tăn mấy mống thuyền
sương dầy trăng lặn Ô Đề thôn
giang phong ngư hỏa đối sầu miên
Tô Châu thành nội Cô Tô ngoại
bến Giang Kiều sát chùa Hàn San
dạ bán chung thanh kiều dạ bạc
Ô Đề thôn sương tỏa tràn sông
đỉnh núi sầu miên sầu lủng lẳng
một hồi chuông đổ giữa nửa đêm
Cô Tô thành ngoại Hàn San Tự
dạ bán chung thanh sương mãn thiên
ngư hỏa giang phong kiều dạ bạc
Trương Kế thi nhân đáo khách thuyền
TRẦN TỬ NGANG
người xưa chẳng biết ta là ai ?
người sau cũng vậy chán mớ đời ?
một xâu tài hoa xếp lủng lẳng
thiên hạ chỉ lo tới cái nồi
thơ văn là ba cái chuyện ruồi bu
hay dở chẳng qua của lũ khờ
ở không làm toàn chuyện nhảm nhí
không biết làm gì, nên rượu và thơ
THI GIA TRẦN TỬ NGANG
có đọc bao nhiêu bồ sách
có khi đọc thêm toàn bộ sách
lưu trữ nơi tàng kinh các
đậu đại khoa làm quan to
công trạng long trời lở đất
lúc chết chả ai hay không ai biết ?
trong khi chỉ làm được
dăm cái câu bằng bằng trắc trắc
ghép chữ thành thi
thêm rượu thêm bạn nhậu
rồi huênh hoang nói phét
chết đi chôn trong nhị tỳ
thiên hạ đều nghe danh "đều biết"
CHU VƯƠNG MIỆN
Nhà thơ Chu Vương Miện
TÔ VŨ MỤC DƯƠNG
nhìn hoài bức tranh cổ
mất một phần phía đầu
Tô Vũ quanh bầy thú
trên mặt toàn những râu
thảo nguyên mùa đông giá
đứng mãi ngoài tuyết sầu
dê từng bầy núp rét
bằng hữu tận mãi đâu ?
mười năm ngoài quan ngoại
bỗng chốc đã bạc đầu
lông dê thì vẫn trắng
bầy dê ngày đông thêm
chăn dê để lấy sữa
cõi lòng như đã mềm
sống một mình trơ trụi
bơ vơ ngó ưu phiền
sáng chiều cây gậy trúc
nón rách đội hàng niên
dê không tình không nghĩa
cỏ xanh vàng trăm miền
dê ăn xong cỏ mọc
càng nhìn càng phát điên
không một mảnh thư nhà
không biết ai còn mất
đường ải thì quá xa
ở hang thì quá chật
yêu nước cũ đứng nhìn
nhìn làm sao mà thấy
quanh quẩn toàn những dê
ngược xuôi rừng lau sậy
thương dân tro cảnh khổ
thương người sống lất lây
thương ta ngoài biên giới
tuyết phủ tấm thân gầy
quê hương biết phía nào ?
chập chờn dăm dã thú
ngồi chơi mới mươi năm
tình thân một con chó
chó buồn chó sủa ma
ta buồn tay bỏ ngỏ
đói thì ăn tái lê
khát thì uống sữa dê
nói năng cùng bạn chó
đâu biết năm nào về ?
CẢM THƯƠNG ĐỜI TÔ VŨ
mỹ nhân trung thổ nhiều quá xá
cớ chi ? lại lấy vượn thế này ?
Tô Vũ tướng quân thời Hán đế
để buồn cho đến tận ngày nay
giai nhân tự cổ như bươm bướm
sứ thần nước yếu vạ mang lây
chăn dê mà toàn là dê đực ?
một phương ải bắc chốn lưu đầy
Chán quá không buồn nhìn nhân thế ?
Tri âm tri kỷ với vượn đây !
Đáng tiếc tấm thân hảo nam tử
Hoa hồng toàn những loại hồng gai ?
lỡ trót sinh ra thời đại loạn
thì người với vượn cũng thế thôi !
TÔ VŨ
Tô Định làm thái thú
ở quận Giao chỉ phương nam
cũng họ Tô tên Vũ
chăn dê cỏ bạt ngàn
cả một trời lạnh lẽo
sương mùa thu đã sang !
thân phận tướng quân cả
nghĩ làm chi ? nát lòng
tổ tiên xưa vợ đẹp
đẻ bao đứa con khôn
bạc tiền vung thả cửa
ngựa xe hàng nối hàng !
giờ bầy dê đực cái
mỗi mùa lại thay lông
nhìn một trời hồng nhạn
mà nản kiếp anh hùng
sinh lầm vào nước yếu
cái chết nhẹ như không !
muốn chết đâu có được ?
khom mãi mỏi cả lưng
xưa mỹ nhân mỹ nữ
nào tri kỷ tri âm ?
giờ một con vợ vượn
không cười không nói năng !
thân tù ngoài đại mạc
trái sống cùng sữa dê
nhìn hướng nam mỏi mắt
biết đâu đến ngày về ?
ngày xưa người lấy người
bây giờ người lấy vật
đêm đêm nằm ôm nhau
lông lá che kín mặt
nghĩ quê hương mà buồn !
cỏ thảo nguyên ngan ngát
muốn nói chả người nghe
một trời đông xám ngoét
thân danh đại tướng quân
đời tàn trên sa mạc !
SỐNG NHỤC
nước nhỏ dân nghèo mù chữ nữa
thân bương theo gió phận nương Hồ
giặc mạnh đè đầu nơi phương bắc
Khiết Đan, Hồi Hột, đến Hung Nô
trăn trở mang Chiêu Quân đi nộp
yên thân qua trót lọt mấy mùa
nay sai Tô Vũ dâng quà biếu
cứ lệ 5 năm phải nộp đồ
vàng ròng bạc nén trầm hương quế
quân nhục, dân nhục, nhục luôn vua
Thuyền Vu bắt Tô Vũ ở lại
qui hàng luôn ở đó không về
bất phục đày lên miền cực bắc
lúa rồi sống một kiếp phàm phu
danh thượng tướng quân chăn dê đực
tù không án lệ tù mút mùa
lấy vợ vớ phải ngay con vượn
nó cào nó cấu bấm bụng thua
làm tướng mạt thời nơi địch quốc
im re sống nhục sống như thừa
ta đây đọc sử càng thêm thẹn
Tô Vũ à ! còn mấy trăng khuya
KHỔ
làm pho sách cũng khổ
nhốt bao bài thơ tình
trong tủ ngang dẫy dọc
trong thư viện trống không
kẻ bàng quang hờ hững
lật lật đọc mươi giòng !
trả pho sách chỗ cũ
vòng về chốn dửng dưng
ta lạc chân nơi đó
vừa bước vừa ngập ngừng ?
CHU VƯƠNG MIỆN
Nhà Thơ Chu Vương Miện
TÂM TƯ
Than với thở
thẩn với thơ
cứ cà gật cà ngơ
ngủ buị ngủ bờ
thực dân cũng xong
đế quốc cũng xong
sống làm thân con chó
nhìn cục kít trôi sông
mà buồn tủi nơi lòng
có tay như què
có miệng lại câm
hơn 100 năm
đời ông cố nội
đến đơì cha
nay đời con đời cháu
2 tay khoanh lại
Vì hột gạo
QUA SÔNG
-
ờ ờ con sếu đã sang sông
ờ ờ đàn sếu đã qua sông
ngồi ỡm ờ không noí chi ?
hết đàn sếu qua sông đứng phơi chân
ờ ờ cô gái đã đứng lên
ờ ờ gã con trai vẫn câm
2 ngươì đi lên trên đường cái
Buổi chiều nhàn tản ngó vô duyên
buổi sáng đến sao ? chiều về vậy ?
nước xuôi đò ngược chẩy lưng chừng
bên kia đất bồi đây bãi cát
nhìn hòài cũng chỉ giải trường sơn
ờ thì đó là sông Thạch Hãn
đá chẩy mồ hôi mãi mãi còn
40 năm vẫn như thủa đó
Ta ủ nơi lòng nước và non ?
11.TẠP THI
Lão thì tử
ấu thì còn
nưóc y đó
đây còn non
mà bao nhiêu kiếp ngườì
-
cầu thệ thủy
quán thu phong
bao xuân bao thu
bao hạ bao đông
cánh đồng lúa vẫn xanh
12.TẠP THI
Trăng già trăng non
đời mất và còn
con sông còn mãi dó
trăng méo rồi tròn
đất trời lồng lộng
kiếp ngườì cỏn con
-
Sóng vỗ vào bờ
Ngày này qua ngày khác
Tháng này qua tháng khác
Năm này qua năm khác
kiếp này qua kiếp khác
CHU VƯƠNG MIỆN
Nhà Thơ Chu Vương Miện
TẠP THI CHU VƯƠNG MIỆN 9
thế sự làm sao ?
thế sự làm vầy
thế sự làm vầy ?
thế sự làm sao ?
chuyện qua rào
chuyện tào lao
diễn di diễn lại
năm nào cũng giống năm nào ?
TẠP THI CHU VƯƠNG MIỆN 10
Mây mưa đánh đổ đá vàng
Đá tan ra bột
Vàng càng sang hơn
Nưóc trôi trôi mãi về nguồn
Người đi
Hoa cũng héo buồn ngó theo
THỜI NHÀ SÀN
sống mọi cà lơ
du canh du cư vài năm rồi bỏ
vào tuốt rừng sâu chặt cây vạt cỏ
dựng túp nhà sàn ở tạm dăm năm
có khỉ dòm nhà có chó leo thang
trâu gõ mõ chim bắt cô trói cột
nưong bắp nưong khoai ăn bằng muối hột
hết mỡ mầu cuốn goí ra đi
bây giờ tắm xong cùng biệt cùng ly
dưyên đã tận tình chia 2 ngả
con thuyền ra khơi chả gì non nả
mừng cho nhau ngày 2 đứá lâm hành
NÔ LỆ
bắt phong trần phải phong trần
bắt cởi quần phải cởi quần
bắr ở truồng phải ở truồng
bắt mần ái tình
mần thinh
làm liền
cái thân nô lệ
y chó nằm gầm giường
bảo sủa là sủa
bảo im là im
ngậm cái miệng
2 chân quỳ
2 tay dơ lên xin tiền
bọn này
chế độ nào cũng y khuôn
cúc cung tân tụy
phục vụ cho mẫu quốc
có biến dông liền
CHU VƯƠNG MIỆN
Nhà Thơ Chu Vương Miện
NHẬM RƯỢU & NÓI PHÉT
Sáng một ly xay chừng
chiều hai ly bia bốc
thơ văn toàn vuốt đuôi
vô bổ
nới phét
viết lếu láo chung chung
nào uống rưọu với Diêm Vương
nào với Cao Tiệm Ly
đôi khi với thầy chùa
Lỗ Trí Thâm
Nhà giáo nhà thơ nhà văn
viết lách như nhà thổ cởi quần
hèn như sợị bún
mềm như bột mì
đặt khuôn tròn thì tròn
đặt khuôn bầu dục thì bầu dục
chỉ còn thiếu điều
bú cặc!
chỉ đặng cái mồm
viết vung xích chó
nói chung chung
chỉ là một thằng hèn
không hơn và không kém !
chỉ cần một thố cơm
đút vào mồm
NƯỚC LẤY DÂN LÀM GỐC
Dân lấy ăn làm đầu
Đông tây nam bắc giống y nhau
Trên ta có Ba Tàu
cạnh ta có Lào
dưới ta có Căm pu chia
y hệt kép với đào
ù ù cạc cạc
mũ ni che tai
cháy nhà hàng xóm bình chân như vại
ôm chặt chữ Hèn
mơ hồ hiểu là Hiền
nô lệ thiên thu vạn đại
cầm cặc cho chó đái
to đầu mà dại
bé dái mà khôn
toàn là một lũ luồn trôn
cúc cung tận tụy nước lớn
để hưởng dụng cơm thừa
đút vào mồm
TẠP THI CHU VƯƠNG MIỆN
thằng ngu là cha
thằng hèn là con
giống hai con bò
kéo xe
từ đỉnh dốc
xuống chân non
lăn kềnh xuống hố
rơi tõm xuống biển
Hải Nam
TẠP THI CHU VƯƠNG MIỆN
Nhát hơn con cáy
Nhat ngang con còng
Nhát bằng con thỏ đế
đất nưóc kể như xong
thơ văn trôi lềnh bềnh
từng đám trên sông
CHU VƯƠNG MIỆN
CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN
CON SÔNG
Chúng ta theo nhau đến một dòng sông
tắm chung với nhau lần tắm cuối
em bơi ngửa ra giữa dòng rất vội
nước thượng lưu đổ xối xả trên dòng
chúng mình vừa tắm quay lưng
vừa rửa mặt nhìn sông bờ đất lở
sông cũng dở dang người cùng dang dở
bờ sông thì bên lở bên bồi
tình mình bây chừ trắng toát hơn vôi
chỉ có lở không bồi chi cả
tắm xong bước lên mỗi ngườì mỗi ngả
quần áo thắt lưng dầy dép cũ
vất lại trên bờ
thì bây giờ ta lại tự do
BƯỚC TỚI ĐÈO NGANG
chốn đang Nghèo
chênh vênh vách núi đá tai mèo
nhìn lòi con mắt không nhà rợ
trại lính đồn xưa cũng vắng teo
Sông Gianh dưới núi khóc từng ngày
Hứng toàn vạ gió với tai bay
Trịnh Nguyễn hỡi ơi là Trịnh Nguyễn
luỹ Thầy luỹ Trưòng Dục xác ai đây ?
Hai trăm năm nồi da xáo thịt
Hai mươi mốt năm kéo nốt những đoạ đầy
Xương máu hỡi ơi là xương máu
Thù nào ? Trả mãi đông hay tây ?
Bước tới đèo Ngang nơi Hoành Sơn
Nhìn tới ngó lui dạ căm hờn
Chăm Pa vương quốc giờ quá vãng
chả lẽ chốn này ? nước non Chiêm ?
tổ tiên để lại từng tấc đất
mơi sau ? liệu còn mất hay còn ?
TẠP THI 5
Người Lào hút thuốc lào
Ngườì Tây hút thuốc lá
Ngườì Cuba hút xì gà
Nhai trầu nhả bã
Hút thuốc phà hơi
Bã rơi xuống đất
Hơi bay lên trời
TẠP THI 6
Trong nhạc có nhẻo
Trong cung bậc
Có thuốc rê thuốc Lá
Trong âm giai có
Đô và la
Trong bụng anh đói
Nhìn cuốc hoá gà ?
CHU VƯƠNG MIỆN
CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN
KIỀU TA
cụ Thúy Kiều có 15 năm lưu lạc
hết lầu xanh lại tiếp lầu hồng
thoạt kỳ thuỷ là cụ Mã Giám Sinh
kế đến là Sở Khanh "vương tôn công tử"
toàn vàng ròng triền miên bạc mớ
rượu bồ đào xỉn suốt năm canh
rồi vận may gặp Thúc Kỳ Nhân
tha hồ mà lên voi xuống chó
tắm không quần cho chàng đứng ngó
lộ rành rành cửa ngọc thiên thai!
bỗng đâu đây, thoảng chút thở dài
từ son phấn chuyển qua trú Quan Âm Các
cũng áo nâu sòng rau dưa đạm bạc
vừa thoát tình thoát cảnh thoát bi thương
mấy năm sau theo Từ Hải lên đường
chỉ một thoáng thành phu nhân mệnh phụ
2
cuộc đời con cũng có phần giống cụ
cũng 30 năm dãi gió dầm sương
bốc vác quanh năm tối ngủ lề đường
nào sành sứ bát đĩa đồ Trung Quốc
qua gạo ciment bê tông và gạch
luôn cúi đầu chả dám nhìn lên
y như các quan nhà Lê
theo Lê Chiêu Thống tòng vong
sang nhà Thanh bị đày đi
I- Lê, Hắc Long Giang, Tây Vực
Làm cu li đào mỏ than mỏ chì mỏ thiếc
sống du canh du cư chết mất xác
chả có ngày về
chỉ sống từng ngày nậng bát cơm no
dễ quên phận kiếp làm trâu chó
cụ 15 năm, con 30 năm mặt nhọ
ở nơi ngườì thương nhớ nước cùng non!
ở nơi con còn sót một tấm lòng
dù ngắc ngoải nhưng vẫn còn ngáp ngáp
QUA ĐÈO NGANG
Nhớ nưóc đau lòng con quốc quốc
Thương nhà mỏi miệng cái gia gia
(Bà Hưyện Thanh Quan)
đến chim cũng còn kêu cuốc cuốc
còn ngườì thì cái miệng lại câm
nưóc mất nhà tan đành đứng ngó
im re nhìn con tạo xoay vần
trâu chó vẫn chỉ hoàn trâu chó
tối ngày bận rộn rặt miếng ăn
một thời gian ngắn nơi này mất
lại thân nô lệ nhục thêm nhằn?
ngoảnh mặt ngưóc nhìn Trung Nam Hải
liệu còn tàn tích Ai Nam Quan ?
Mã Viện, Đồ Thư nào qua nhỉ ?
Nhục thay cho tổ quốc Ố Nàm!
TẠP THI CHU VƯƠNG MIỆN
Thơ đăng báo chợ
cả bài thơ
văn và báo đọc xong
quăng thùng rác
chưa chắc đã đọc bài thơ ?
TẠP THI CHU VƯƠNG MIỆN
Báo bán
8-10 đồng
Không ai rờ tới
Cuối tháng tiệm
trả lại cho chủ báo
chả ma nào mua
chả ma nào đọc
thơ văn gửi trong đó
y như quăng thùng rác
CHU VƯƠNG MIỆN
CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN
NGUYỄN CÔNG TRỨ
Một bụng rau lang no kềnh
vỗ mãi cùng trời đất
cái thân hèn chờ tẩm quất đấm lưng
Một cái khăn lúc làm chiếu lúc làm chăn
đời đáng ghét và đời đáng chán
cứ dập dềnh chìm trong bể hoạn
nằm không giường ngủ mãi ổ rơm
cõi đời này toàn rau luộc không cơm
mà chữ nghiã thánh hiền nhai khó nuốt
mòn cái chân già cái đầu gần nửa kiếp
xôi thì không mà bỏng cũng không
chán cho ta hồ thỉ tang bồng
uổng nến sáp đèn cầy cùng lều chõng
bao lần thi lần nào cũng hỏng
nợ áo cơm rau cháo nợ hoài
chả đêm nào thoát tiếng trống canh hai
kêu réo mãi nghe mà đứt ruột
buồn biết mấy mà không dám khóc
ôi trượng phu vác gạo thời nay
cửu vạn à ? sao lại có ta đây
từ bến sông bến tàu ngồi ngủ gục
có đôi lúc thèm bún riêu bánh đúc
ly trà xanh chiếu bát điếu cày
trưóc bốn vùng nam bắc đông tây
đi mãi mãi chưa bao lần đến
đã quá đủ thời khố dây khố bện
y chang chàng Trần Minh khố chuối thời xưa
Một chiếc thân khổ biết mấy chưa vừa
Ôi lều chõng lều ơi và với chõng
Uy Viễn ta bây chừ vẫn còn nằm chỏng gọng
Chu Vương Miện
ĐỌC THƠ ĐỖ MỤC
Thương nữ bất tri vong quốc hận
Thương nam cũng vậy ? chả hơn gì ?
Cặn bã bồng bềnh trôi trên nước
Bạc Tần Hoài lặng lẽ trôi đi
vẳng bên sông khúc Hậu Đình Hoa
đời Trần Hậu Chủ mất bao giờ ?
một mảnh chia hai vùng nam bắc
triều đại này qua triều đại kia
Nước mất thì kệ cha nước mất!
vẫn bia với rượu vẫn chơi bời
nhạc nhõe trống kèn cùng với rượu
trần truồng múa hát thoả vui chơi
Bên sông còn mãi bầy trâu chó
Thương nữ phàm phu ngoác miệng cười ?
Nước mất cũng đành cho nước mất
lỡ nào để xổng mất cuộc vui
Nghìn năm Bắc thuộc giờ gặp lại
Xã hội ngày nay Chó lẫn người ?
Chu Vương Miện
TẠP CÚ 1
ngựa chạy nơi rú là ngựa hoang
ngựa có hàm thiếc dây chằng
là thiên lý mã
ngựa kéo xe là ngựa hèn
ngựa không nghe lời chủ là ngựa chướng
ngựa chạy không tự do
là ngựa đua
ngựa nhớ quê xưa
là ngựa hồ
ta ước là người Hung Nô
Chu Vương Miện
TẠP CÚ 2
Đời nhà giáo viết bao nhiêu phấn
trắng trên bảng đen
rồi lấy khăn lau đi bằng hết
đời con dã tràng
xây bao nhiêu lâu đài
trên cát
sóng lùa đi bằng hết
bao nhiêu nhà cách mạng
chết rục trong nhà tù
có người không còn xác
bao nhiêu tấm lòng yêu nưóc
chả khác chi
quạ đen kêu quàng quạc?
Chu Vương Miện
Nhà Thơ CHU VƯƠNG MIỆN
CHÙM THƠ VỀ LÝ BẠCH
MÒ TRĂNG
mấy trự thi hào thời Giữa Đường
ở không nhậu trên thuyền
gió hiu hiu thổi bến Tầm Dương
nhậu sương sương từ chiều hôm tới tối
khoảng vào giờ Hợi thì mặt trăng nhô lên
thi hào nói ngang với rượu Nữ Nhi Hồng nói
bạn thi chương trộn lẫn rượu Hoàng Hoa
nào Mạnh Thường Quân đến tốp đào ca
tiếng cổ cầm tiếng tỳ bà tiếng sênh tiếng phách
uống quất cần câu thi bá Lý Thái Bạch
ra sau thuyền xổ bầu tâm sự mênh mông
sóng chao thuyền xỉn quá ngã xuống sông
nước chậm rãi cuốn trôi đi mất
cũng rất may là thi hữu tửu cùng thuyền phu
sớm hôm sau tìm thấy xác
cũng rất là hồ hởi phấn khởi
kính chúc sao Thái Bạch về ngôi
đào kép chủ thuyền kẻ khóc người cười
thương tiếc kẻ tài hoa nhậu say
lăn kềnh xuống sông chết lãng
sợ thiên hạ bá tánh biết được cười pể bụng
bạn nhậu thi ca đặt thêm ra chuyện
đại thi hào nhẩy xuống nước đùa trăng
xác Lý Thi Nhân nổi trên nước bồng bềnh
mà trăng thì đã theo thời gian lặn mất
ôi thố cơm, miếng thịt quay
sông nước bến Tầm Dương là sự thật
chu vương miện
TƯƠNG TIẾN TỬU
có biết chăng? sông Hoàng Hà
khởi thủy tại lưng chừng trời
tuôn ra bể khơi
không bao giờ trở lại
có biết thêm
soi gương nhìn tóc bạc
sáng thì như tơ
tối tựa như sương
cũng vừa gà gáy cuối canh năm
mà giờ đã hoàng hôn
trăng mới đầu non giờ chìm đi mất
ngồi dưới gốc hòe gió lùa man mác
không tri âm tri kỷ độc ẩm một mình
một hũ rượu xưa Nữ Nhi Hồng
ngồi lai rai không người thưởng thức
một đĩa tôm khô một phà nhì lạc
một thố cơm một bát chiết yêu canh
vũ trụ thênh thang bốn biển thái bình
uống cho đã cái thân nam tử
đời chỉ là hư vô ? làm chi bất tử
sống bao năm mà thọ tựa nam sơn
vui bao lâu lại chuốc cơn buồn
vòng nhân thế cứ tuần hoàn như vậy ?
uống xong hũ dẹp chai nằm ngay đấy !
chu vương miện
NGOÀI LỀ (LÝ BẠCH)
chả có ai làm thơ
mà được phong làm đại quan
mà mèng lắm cũng cử nhân
cao hơn là tiến sĩ
nhưng đôi khi ngoại lệ
vì các người có học vị làm không xong
thành ra phải mời thi sĩ ở không
vào trợ việc triều đình
vừa đọc tấu chương vừa nhậu rượu
say xỉn ngủ luôn trên long sàng
dương dương tự đắc
trên thì là trời
dưới là Lý Thái Bạch
thiên địa phong trần
giữa trời là sao Ngưu sao Đẩu
dưới sông là Kình Ngư
dưới đất có ông uống rượu
hơn hũ chìm và mần thơ
danh nổi như cồn
đồn đãi từ thời Trung Đường
tới tận chừ
chu vương miện
Nhà Thơ Chu Vương Miện
4. ĐOẢN CÚ
dở trăng dở đèn
do hàn dở hèn
im ru bà rù
nhièu chế độ
nhiều năm
khi không
thành ngườì hiền ?
-
đất tổ quê cha
càng ngày càng xa
xưa đi bằng xe đò
sau đi bằng hoả xa
bây chừ không còn đi đuợc nữa
vì quá già
-
Tre già măng mọc
ngồi 1 mình mà khóc
nhớ 5 trâu 6 cột
nhớ hà giang nước dộc
nhớ mường lát mường le
xuống thác lên ghềnh
vẫn con thuyền độc mộc
Chu Vương Miện
5. ĐOẢN CÚ
Vua cũng thăng hà
Quan cũng tiêu xác
Huống chi thằng dân
Nghèo mạt
-
Cô đầu con hát
Có tiền có tình
Còn bạc còn duyên
hết
cút liền ?
-
Cíc cu
Cúc cu
Thóc lúa dư đâu
bồ câu đấy ?
xơi toàn khoai
toàn bị gạy
Chu Vương Miện
6. ĐOẢN CÚ
Cái khó nó bó caí khôn
Cái khôn nó dồn cái dại
Thông minh như con vượn
Con khỉ
nhẩy nhót trên rừng xanh
nhờ cái đuôi
2 tay luôn xoè ra
Xin chuối
Xin đậu phọng
Trong loài thú
khỉ khôn vào bậc nhất
luôn ở đỉnh cao
khôn ngoan và tuyệt vời
thường bắt chước
y như ngườì
tiếc là có đuôi ?
Chu Vương Miện
7. ĐOẢN CÚ
-
Phe này hại phe kia
chết ?
con lại duy nhất
phe ra dià
-
Khôn sống mống chết
sớng nhục chết vinh
muốn giữ cái miệng
dể đút cơm đút nước
36 kế
Làm thinh
-
Có mợ chợ dông
Không mợ chợ đông
Rau day nấu cua đồng
mồng tơi nấu lòng tong
-
hết nhạc đến nhẽo
hết cắn tới bẹo
đời là thế
hết bạc tới bẽo
-
trời nắng trời mưa
trời mưa trơì nắng
nghèo rớt mờng tơi
ngủ thẳng cẳng ?
Chu Vương Miện
Nhà thơ Chu Vương Miện
Quới Nhơn Bùi Giáng
Ngàn thu rớt hột mưa nguồn
Cũng toàn là lá hoa cồn ngao du
Thi ca thi hót mùa thu
Sóng bình nguyên cũng lu bù đó sao?
Trên ngàn chim hót xôn xao
Rừng hoa toàn những hoa đào, đào rơi
Loanh quanh trọn một kiếp người
Lòng vòng dở khóc dở cười phố khuya
Chu Vương Miện
Nhà Thơ Chu Vương Miện
1. ĐOẢN CÚ
Chu Vương Miện
-
Tiêu thuyết ba xu
Thơ văn viết chuà
Không ai mua
-
kẻ trước ngườì sau
kẻ sanh mỹ
kẻ sang châu âu
-
Con gà thắng
Con ga thua
Con gà chết
Đá nước sôi
-
Leo qua thành quách hái hoa
Hoa đào không có
Toàn hoa xưong rồng
-
Mình về ta chẳng cho về
Đường xa đèo nuí sơn khê chập chùng
2. DOẢN CÚ
Chu Vương Miện
-
Chim khôn chọn cành mà đậu
Ngườì khôn chọn đế quốc mà thờ
Ôi thì chỉ còn nưóc
Vào chùa
?
-
Cáo thác ba năm
Quay đầu trở lại
Ngườì sống mãi mãi
để báo hại ?
-
Oan oan tương báo
Đơì cha ăn mặn
Đơì con khát nưóc
Đơì cháu không còn nưóc ?
Mà vũng
-
Trâu chết
Chó chết
Ngưòì chết
Không hết chuyện
khổ dài dài
ô hô ai tai ?
3. ĐOẢN CÚ
Chu Vương Miện
-
Con chó chết
Vào nồi
Con gà chết
Thêm đĩa xôi
Con ngườì chết
Bó chiếu
Thêm hai chữ than ôi ?
-
Trâu chết để da
Voi chết để ngà
rắn chết ngâm rượu thuốc
nai chết để chà
ngươì chết chả có gì
xương bọc da
-
Gió thỏi mây bay
chả có gì nưóc vẫn trôi
bèo vẫn trôi
về đâu ?
ngày cũng như tháng
tháng cũng như năm
năm qua
đời cũng qua
4 NGÀN NĂM
Chu Vương Miện
-
Anh nào leo lên được bờ tường
Là có anh ở dướí
cầm hai chân kéo xuống
anh nào leo tuốt luốt lên ngọn cau
ngọn dừa
là có anh cầm dao cầm cưa
chặt cưa sát gốc
rất buồn và rất khổ
khi bàn về tổ quốc
“ nôm na là đất nưóc :”
đứa đuợc thực dân
nắm cổ lên cầm quyền
dân chửi dài dài
người bị thực dân bỏ tù
chưa có công cán gì ?
bỗng dưng một sớm một chiều
trở thành anh hùng dân tộc
bọn I tờ rít
bám chân phương bắc
một sớm một chiều
Chó nhẩy bàn độc
bọn bề tôi Mỹ Pháp
một sớm ra dià
Vì thay đổi chính sách
Đành bỏ đi chơi chỗ khác
bọn chủ thực dân đế quốc
dung bọn nô tài
đánh tướí hạt sen
đánh cho chí chết
tiêu thụ hết sạch sành sanh
hai kho vũ khí tồn đọng
đệ nhất và đệ nhị thế chiến
đát nưóc nát như tưong bần
đứa trở thành cha già dân tộc
đứa là đại tưóng quân
dân chúng hai miền khắc phục
thi đua mà chết ?
cho ai ?
chu vương miện
Nhà Thơ Chu Vương Miện
Đường * Đường
vòng vo vơí một chảo thơ Đường
Trương Kế Lý Bạch ngạt ngào hương
Đỗ Phủ sánh ngang Bạch Cư Dị
đạo nào mà lại Thục Đạo Nan
Thôi Hiệu vơí một bầy hoàng hạc
ngó quanh chấm nhỏ tếch non ngàn ?
Thôi Hộ lạc vườn đào hàm tiếu
cát lầm một buổi sớm xuân sang ?
khúc tỳ bà khẩy nghe não nuột
chau mày ngó mãi bến Tầm Dương
Đỗ Mục uống chơi không xỉn nổi
khúc Hậu Đình Hoa rực miên trường
bến Bạc Tần Hoài đầy rác rưởi
nằm yên phận đó đã bao thơì ?
hoàng khuyển hoàng mai theo Tô Thức ?
sơn đầu minh nguyệt khiếu chưa vui ?
chiêm bao trở lại tràng an đó ?
gục giữa cầm đài một giấc chơi
thung dung chi đó chàng Vương Bột
Trần Tử Ngang đâu đó còn cười ?
Trong Đục
nước trên nước giòng trong giòng đục
ngươì giữa giòng kẻ đục ngươì trong ?
ngươì mặc áo kẻ cơỉ trần
ngươì chân guốc dép ngườì chân không giầy ?
khi nhởn nhơ đi đây đi đó ?
khi vào tù chân bó lại thôi ?
kèn thổi ngược trống đánh xuôi ?
một vòng luẩn quẩn mấy hồi thế gian ?
chuvươngmiện
Nhà thơ Chu Vương Miện
BỊ VONG LỤC
(Gửi nhà văn Lang Trương)
Viết một lúc hai bài chia sẻ trao đổi với bạn, nhưng vừa post bài xong thì lại chợt nhớ ra rằng viết còn thiếu, nên cũng bắt chước chơi chữ, dùng từ "Bị Vong Lục" cho nó có vẻ Hiện Đại, Đương Đại một chút, có nghĩa là ở trong giai đọan Hại Điện, phải viết dưới ánh đèn dầu, xin giải nghĩa từ "Bị Vong Lục" từ này có nghĩa như sau: "Bị là Bị là Tại, Vong là Quên mất , Lục là lục lọi tìm tòi lại thì sẽ thấy, đại khái vào năm 1979 người bạn anh em Hoa Lục Hoa Ngũ dạy cho chúng ta một bài học Lịch Sử “nói về chuyện Phải Quấy ở 6 tỉnh miền Bắc”. Chính Quyền có ra một bản Công Hàm "tức Bạch Thư" phản đối về vấn đề này, gửi chính quyền Hoa Lục Hoa Ngũ, nhưng không được hồi âm, nếu Công Hàm đầu gửi đi, chỉ nghĩ là với tình Hữu Nghị anh em giữa hai nước láng giềng là xong, nhưng không, nên đành phải gửi Bản Bị Vong Lục, đáng lẽ Bạch Thư số Một, bây giờ là Bạch Thư số Hai. Một không có thì số Hai ai biết là thứ gì, nên bản bạch Thư số Hai mang tên là “Bị Vong Lục" có nghĩa là chúng tôi đã gửi đến Quý Quốc lời phản đối rồi, nhưng Quý Quốc vô tình không đọc hay cố tình quên đi, vậy xin tìm lại, lục lại thì sẽ thấy bản Bạch Thư mà chúng tôi đã kính gửi đến Quí Quốc để Nhàn Lãm.
Bài thơ của bà Huyện Thanh Quan:
- Dừng chân Đứng lại! trời! Non nước
Mải đọc những lời phê phán về Ông Đồ Xứ Nghệ, và thiên tài sửa 1000 câu thơ của Nguyễn Du, của nhà văn Lang Trương, quên béng đi mất một điều, là câu thơ này cũng không có gì mà khó hiểu, mà cũng hoàn toàn không dám chê thơ của Bà Huyện, mà chỉ nói cái cách diễn đạt của người Việt mình, không biết cùng thời hay trước Bà Huyện đã có bài Hát Ví Hát Dặm của đồng bằng Bắc Bộ, mà nhạc sĩ tài hoa Phạm Duy đã đưa vào bản "Trường Ca Con Đường Cái Quan" vĩ đại như sau :
Hỡi anh đi đường Cái Quan
Dừng chân Đứng lại cho em than đôi lời
(Trường Ca Con Đường Cái Quan - Đi từ Miền Bắc)
Cụm từ "Dừng Chân Đứng Lại " đã xuất hiện từ lâu, chứ không phải chỉ có Bà Huyện mới dùng để làm thơ tả cảnh trong bài thơ "Qua Đèo Ngang".
Ở đây cũng xin cám ơn lời chỉ bảo nhắn nhủ của nhà văn Lại Quảng Nam "chữ Việt Nam rất phong phú, mà anh lại không còn ở quê nhà, tìm hiểu thêm" xin được thưa rằng kẻ hèn này, mãi đến năm 1985 mới qua Mỹ và cũng có nhiều năm làm ở Thư Viện Q.4, tuy không học hành chi nhiều, đọc không nhiều nhưng chữ nghĩa bên nhà tạm dùng được, hiểu tàm tạm được, không phải tra tự điển hay nhờ tới thông dịch.
Dừng Chân Đứng Lại là chuyện đã qua, chúng ta dùng Chữ và Từ đôi khi quá dư nữa là đàng khác, trước năm 1954 do ảnh hưởng của Hán Văn, Người Hoa miền Bắc nói :
Mậu Dậu Xìn (không có tiền)
Sau 1954 người Hoa miền Nam nói khác đi :
Dậu Xìn (Có Tiền)
Mậu Xìn (không tiền)
Người Việt Miền Nam cũng nói y vậy :
Có Tiền và Không Tiền.
Chúng tôi có bà con ở Kinh Tế Mới tỉnh Tây Ninh, mỗi lần về thăm nhà, thì vị tài xế xe khách hay nhìn trời rồi nói: "Trời có Khả Năng Mưa”
Có nghĩa là có thể mưa, chứ chưa mưa !
Hoặc: “Xe có khả năng không chạy được ?”
Xe không Hư, nhưng chưa chắc đã chạy được.
Xe bị Sự Cố "là có nhiều trục trặc trong máy móc"
Bài thơ Ví Dặm Trong Con Đường Cái Quan thì mong anh khách Bộ Hành Dừng Chân Đứng Lại chứ thực tế chưa đứng lại mà vẫn còn đi, còn thơ của Bà Huyện thì:
- Dừng Chân Đứng Lại! Trời! Non nước
Còn bây giờ thì có Khả Năng Không đi được?
Xin hết!
Chu Vương Miện
Nhà Thơ Chu Vương Miện
NHẤT NGÔN
trời
đất
ngưoì
vật
con ?
mất?
-
cỏ
cây
hoa
lá
còn ?
mãi ?
THẤT NGÔN
nhất ngôn ký xuất bay đi mất
4 ngựa đuỏi theo đuợc ích gì >
Lơì noí nhẹ hều nhanh hơn gió
Mau ngang dòng nưóc cuộn trôi đi ?
-7768
Gió mùa đông sương mờ lác đác
tấm thân già tuổi hạc càng cao
quê hưong nào thấy mô nào ?
chỉ nghe hơi gió thì thào hằng đêm ?
-
Hoa trong vườn triền miên giấc ngủ
Toàn những cành la tả tuyết rơi
kiếp hao cũng giống kiếp ngưòì
sinh lão bệnh tử chả rời đuợc nhau ?
-
Xuân ấm áp hoa chào nhân thế
Hoa đủ mầu muôn nhụy cườì tưoi
Phô trưong dâng hết cho đơì ?
Thu đông tàn tạ kiếp ngưoì kiếp hoa ?
BÁT NGÔN
chậm với chứ từ từ đi với chứ ?
em em ơi tình yêu tuyệt dỉnh rồi
cừ tà ta ngưng ngay lại em ơi
thêm chút nưã là cuộc tình đi dứt
mặc lại áo quần là ta li biệt
đến khi nào ? mơí gặp lại đuợc nhau
tình yêu ban đuôi với thủa ban đầu
cái chuyện đó cứ diễn đi diễn lại
diễn hoài hoài và cũng cùng diễn mãi
diễn đều đều mà chả có ai coi ?
mau làm chi ? để nghe tiếng thở dài
cùng lơì than và lời ca tuyệt vọng
tình càng chậm càng lắng sâu càng thấm
càng nhiệt nồng hoan lạc lẫn say mê
tình yêu ơi mau chậm đủ 2 bề
cứ chậm rãi từ từ bơi nhè nhẹ
HÁT NOÍ
ngẫm cho cùng trong cõi phù sinh
tợp dăm chén hoàng hoa mỹ tưủ
ừa nếu sống để mà hoà điệu
dù có sầu có mếu cũng vui
có đậu phụng rang thịt chó đưa mồi
3 vạn 6000 ngày thống khoái
Mit mùng khuất lói sương mù rối *
chỉ 1 mình anh 1 cõi trời
cụ tú tài sông Vị non Côi
sống nhàn dật rưọu chè trai gái
mi cụ thác đi , cụ Tản Đà có lại ?
* thơ Đỗ Thẩm Ngôn
Chu Vương Miện
Nhà Thơ Chu Vương Miện
NHỊ NGÔN
Muà thu
Lá bay
Mùa đông
Lá rơi
Muôn nơi
về cội
muà xuân
hoa nở
chòi non
đầy trời
mùa hè
trái xanh
trái đỏ
trái dài
trái tròn
mùa thu
heo may
sương mù
hoa cúc
TAM NGÔN
nằm thì mộng
thức thì mơ
ai còn đợi
ai còn chờ
lũng hoa đào
đồi hoa mơ
cơn gió chướng
tới bao giờ
trời lẫn đất
hững với hờ
hư với vô
-
chữ với nghiã
học với hành
3 hồi trống
Thì cũng đành
Quát với Quất
Quát đầu rơi
Quất tàn đơì
-
Cao Bá Đạt
Cao Bá Quát
Anh và em
3 hồi trống
Đù cha kiếp
1 nhát gươm
Đéo mẹ đời
TỨ NGÔN
sống vẫn còn đó
chết đã là xong
đứng nơi nuí này
ngóng ngóng trông trông
hết Ngô tơí Sở
hết Châu tới Thương
o nhà đứng đường
xưa sao nay vậy
toàn ánh tà dương
than than thở thở
đoạn đoạn trưòng trường
NGŨ NGÔN
Chó chết ngoài lẫm lúa
Trâu khóc thương nơi chuồng
Cũng là loài thú cả
Cùng nhìn nhau mà thương
Nay con này quỵ xuống
Con còn lại đau buồn
-
Trăng non rồi trăng già
Ngươì già rồi người trẻ
Ngươì khỏe cùng người yếu
-
Nhà ngóí và nhà tranh
Gái lành cùng gái rách
Ngươì sạch cùng ngươì bẩn
Ngươì giầu và ngươì bần
-
kẻ sang cùng ngươì khó
kẻ nhọ cùng ngươì thâm
-
Đàn hồ và đàn cầm
từng xoang rồi từng khúc
vừa trong lại vừa đục ?
Nhà Thơ Chu Vương Miện
7768
Con chó lớn đớp con chó nhỏ
chuyện củ giềng bát mẻ lá mơ
ối giời thơ lẫn vào mơ
chưa cũ vùa mới chưa vưà lòng ai /
thơ cụt ngủn lại dài chi lạ
hết 7 câu 8 chữ loanh quanh
hết tràng thiên lại tràng hành
lại thơ Hài kú để dành đọc chơi
con chó nhỏ hết đời con chó
kẻ cũng xong đơì lọ mắm tôm
râu dê trộn vói râu xồm
tài bàn chắn cạ tổ tôm 1 lò
Chu Vương Miện
BAN ĐÊM
Thì trăng sáng
Ban ngày thì mặt trời
hết mọc rồi lại lặn
hết ngày lai tới đêm
hết ngày lại tới tuàn
hết tuần lại tới tháng
hết tháng lại tới năm
năm này qua năm khác
100 năm là 1 kỷ
-
con tiều cẫn con tiều
con khỉ vẫn con khỉ
lưu manh vẫn lưu manh
đĩ điém vẫn điếm đĩ
anh hùng vẫn anh hung
thổ phỉ vẫn thổ phỉ
Chu Vương Miện
Chu Vương Miện
86
CVM
-
Hoá ra chớp bể mưa nguồn
Ngươì xưa để lại nỗi buồn cho nay
Gió Lào tiép gió heo may
Sa cơ sao cú chốn này mà than ?
Mây mưa đánh dổ đá vàng
Vàng tan ra nưóc đá còn trơ trơ
-
Sông buôn ngừơì có vui đâu ?
Mà đây là khúc giang đầu nước trôi
thuyền xuôi thì đã xuôi rôi ?
ngó theo thì cũng ngậm nguì đơì nhau
vừa rồi tháng 7 mưa ngâu
xưa sau vẫn chỉ qua cầu gió bay ?
hôm xưa rồi lại hôm rầy
ngườì xưa bén cũ nơi này còn ai ?
BÁCH KẾ
CVM
-
bất như nhàn
Khổng Phu Tử 1 đời ngược xuôi vất vả
Nhưng chưa bao giờ thốt lời than
Danh vọng trần gian
giống lũ chuồn chuồn
lúc bay đậu
đến rồi đi
-
thấy Trang Tử
lúc nghĩ mình là Trang Sinh
lúc lại nghĩ mình là Hồ Điệp
không biết đâu mà lường
-
thầy Lão Tử
ngồi trên bồ đoàn
nhìn 4 hướng
toàn là vô vi
rồi khôg nhìn lại
cưỡĩ trâu mà đi ?
o rõ là đi dâu ?
-
Đức Phật phương Tây
Thì quay đầu về
hiền triết phưong đông thì ra đi
ôi chân lý 2 nẻo
đi và về ?
Chu Vương miện
Nhà Thơ Chu Vương Miện
LỤC NGÔN
100 hay o bằng tay quen
Ngưa tứ noì thiên lý mã
chết queo còn mỗi ngựa hèn
thổ mộ mỗi ngày 2 bận
đi về chợ huyện làng thôn
2 bên 2 hàng cỏ mưót
Cây đa miếu cổ ven đuờng
Cũng toàn cây xanh bóng mát
Cũng đầy trái ngọt quê hưong
2 mắt thơì che kín lại
về đi duy mỗi con đuòng
cuối ngày thì ăn thêm cám
tối về tàu nhai thêm rơm
cuộc đời làm thân trâu ngựa
trăm năm nuớc chẩy đá mòn
Chu Vương Miện
BÃI GHỀNH
những con hà bám vào chân cầu
tảng đá để sống
những vỏ ốc rỗng không
năm phơi dưoí nắng
những con ốc mượn hồn
bò trong thầm lặng
còn thiên hạ đi tắm nắng
những con dã tràng cứ tiếp tục xe cát
và các em bé cũng làm nhà cát
tất cả là hoạt cảnh
trên bãi ghềnh
chả có gì vĩnh cữủ
nay biển hiền
mơi biển động
hôm nay cho tắm
mai cấm
những chiếc mảng có buồm
trôi tít tắp ngoài xa
lúc cao lúc thấp
lúc nhạt nhoà
chìm khuất trong sóng
Chu Vương Miện
Nhà Thơ Chu Vương Miện
ZERO
Phiá trưóc là zero
Phiá sau là số o
Thì ra chả vợ cũng chả chồng
Thơ văn mang tiền ra mua cả
Cũng là nữ sĩ giới văn chương
tiền thù lao mõi cuốn thơ
là 1000 đồng
soạn thêm ra nhạc mất từ 200-500
mướn ca sĩ loại 1 hát
mất thêm từ 3000-5000 đồng
thế là bi giờ
em trở thành thi sĩ thành danh
đuơjg đại và đuơng tiểu
còn thằng nhà tho viềt muờn
đoí nhăn răng
tuổi già thất nghiệp
bệnh xuống bệnh lên
tội nghiệp phương bắc toàn nữ sĩ
thê lưong cho bọn nam chỉ há mồm
lác đác lá phong bay đi ráo
kẹt lại quạ khoang đậu xếp hàng ?
Chu Vương Miện
SÁU TÁM
Cái nông cái vạc cái cò
3 thân phù thế co ro đầu cành
Lông bông lộn cổ xuống cành
chập chùng chết đói chết lăn mặt đià
mình dìa ta chả cho dìa
để con vạc cứ lia chia mổ hoài ?
3 con 2 đã toi đời
Còn 1 con nửa tới thời sáo măng
Có sáo thì sáo nưóc sông
Đừng sáo nưóc máy đau lòng có quăm
Mình dià bên nớ ta mong
Mình sang ta lại thong dong vạc cò ?
Chu Vương Miện
Nhà Thơ Chu Vương Miện
7 CÁI HỌC
Nho Tây đã tuyệt rồi ?
O ai còn học để mua vui
Thô đưòng thơ sữa o ai ngó
tụt hậu bao năm cổ quá rồi /
thơ bọn theo đuôi giờ cũng nhảm
bi bô cuả thân phận tôi đòi
văn chương thuộc điạ chừ chết ngỏm
mèo chỉ khen mèo vẫn dài đuôi
văn ta vẫn 1 phường bái nháo
hề chèo quan họ quạt cùng voi
phương bát âm trống cơm kèn đưa đám
cung văn hầu bóng vẫn yêu đơì
1 phưòng luồn cuí vo ve dó
Đứa nào cũng đã sẵn cái đuôi
Chu Vương Miện
XONG
Nhai bánh trả tiền
tiền trao cháo múc
chả có gì cho không ?
chỉ là nồi riêu cua bánh đúc
sinh bất phùng cơ
nhập bất phìng thời
thôi đành leo lên gác xép
tri âm cùng ả phù dung thôi ?
đã đời tưởng mình là vì sao lạc
nghĩ mình là Lý Thái Bạch
đôi nghĩ lại lảm cẩm
nghĩ mình là xã Xệ Lý Toét
xỉn say
ngã xuống sông chết lăn quay
cùng non bồng nưóc nhược
cùng nẻo về phương tây
Chu Vương Miện
Nhà Thơ Chu Vương Miện
CUỐI NĂM
doạn tháng
mưa vẫn rơi
nước vẫn lụt
đêm vẫn lạnh
trời tối thiu
vưòn cậy không cỏ
than cạy o hoa
xa xa nơì đầu nuí
toàn tuyết phủ
-
Quê người thì như vậy
Còn bạn hưũ nơi nhà
nuớc tràn trên đồng ruộng
lóp ngóp nơi vỉa hè
hỡi nưóc ơi là nưóc
dâu còn Sải Bích La
đến làng chài Mỵ Thuỷ
trôi dạt theo ông bà
hàng thuỳ dương đứng khóc
4 phiá sóng la đà
Q.Trị ơi Q.Trị
Giờ tụ lại Đông Hà
Nhìn cát ngoài Ái Tử
Mà chợt nhớ Hành Hoa
Mơi mốt về 3 bến
Con kinh đào quá già
Nhà thơ xưa đã khuất
Còn ta và mổi ta ?
Chu Vương Miện
6-8 TRĂNG TÀ
Chưa lên khoỉ nuì trăng tà
Tình yêu cà chớn tầm xa xa rồi
nếp ngưoì hong đã thành xôi
chè ngươì đã nấu tràn nồi tràn vung
điếm canh nổi trống thùng thùng
canh 3 giờ tý giưòng o mặn moì
tìm em theo đám ốc nhồi
còn con chó ngủ mép xuì bọt ra
1 mình giưa chốn tha ma
Ngó em ngó mãi buị cà bụi lau
Sờ đầu còn có chi đâu ?
Còn chăng 1 mớ dây câu o chì
Ưa thì trà uống dăm ly
Cơm ăn dăm bát đồ mi khối tình
Tình ơi tình quá lình xinh
Em đi để lại bãi mìn cho anh
Chu Vương Miện
Nhà Thơ Chu Vương Miện
CHUYÊN
2 đứa chúng ta
Y như chuyện 2 con gà
Con thì chỉ lo cục tác
Con thí đá bậy qua loa
Sáng lên vỗ cánh mà gáy
nhỉn tròi ngửa cổ nghênh ngang
hết sân đến vườn ngoài ngõ
nơi mô cũng chỉ diạ dàng
lúc vui đạp dăm 3 cái
lúc buồn rúc cổ ngủ luôn
ngao du coi thư ờng thế sự
quan tâm chi chuyện tầm thường
con lo tối ngày đẻ trứng
ấp xong lo chưyện gà con
2 ta 1 trống 1 mái
Loanh quanh toàn chuyện vuông tròn
Chu Vương Miện
QUĂNG
Ngườì đẹp bị gã thầy lang chộp mất
Gã làm thơ mà lại chả biết gì >
cứ làm thơ gưỉ cho nàng
nàng o xem quăng thung rác
ngưoì đẹp vừa hút mỡ bụng
nâng vú nâng mông nâng cằm
rất cần đồng đô dồng euro
gã làm thơ gửi cho nàng diệu hát
câu hò
điệu lý điệu hò lơ
ngườì đẹp lấy 1 tay xua xua
1 tay che tai
bảo đi noi khác
ôi mộng mơ
ác quỉ và ngươì đẹp
1 sáng mù trờì gã làm thơ
Lái xe trên cầu xa lộ
bị xe truck cán dẹp lép
tan xác
đục đánh xăng duì đánh đục
con gà ăn luá xong đạp mái
Chu Vương Miện
Đây là nguyên văn của Nhà Thơ Đương đại Chu Vương Miện gởi từ Hoa
Kỳ. Nếu Quí vị vị nào có ý kiến gì xin liên lạc trực tiếp với NT Chu Vương Miện.
Nhà Thơ Chu Vương Miện
VÀO RA
Chu Vương Miện
Cửa sòng bạc đèn đủ mầu
nhấp nha nhấp nháy
vào thì phấn khởi hồ hởi
ra thì khắc phục buồn thiu
giống mèo cụp đuôi
cửa hí viện
tiếng nhạc ồn ào
reo vui
vào phấn khơỉ
tha hồ cườì
vừa than thở
vừa ngậm nguì
-
Ra về
Đường tối thiu
Cúp điện y như đêm 30
Vào ra
Ra vào
Y nhà pha
Y nhà tù
Ra quá xá là vui
Vào quá xá là buồn
Đó là cuộc đơì
phấn khơỉ
mệt nhoài
cuộc đơì chó má
ai cũng như ai ?
thở vắn
thở dài
5.NGŨ NGÔN
Chu Vương Miện
chiều chim bay về tổ
tối con chim nằm ngủ
sớm mai chim thức giấc
hót ngơị ca hoàn vũ
-
biết thế nào no đủ
biết nơi nao vui buồn
tất cả đều bỏ lại
mịt mờ theo bóng chim
-
Thiên hạ 4 bồ chữ
Cao bá Quát chiếm 3
1 Bá Nhạ thiên hạ
-
3 bồ chữ chết trước
1 bồ chữ chết sau
O bồ chữ nào cả ?
Thì chả bị làm sao
Nhà Thơ Chu Vương Miện
NG.VÔ CÙNG
Chu Vương Miện
Ta với bạn cùng ở chung Thạch Hãn
Thôn Làng này xưa rộng lớn vô cùng
cả Vân Quý Hải Qui Hải Tân Hải Trí
kéo dài tơí tận La Vang Trung
ta ở ngay sân vận động phía đông
bạn ở gần lối đi Tích Tường phiá tây
ngay đoạn sông bị xâm thực
bên lở bên bồi
bạn toàn làm thơ đường trộn sữa
dọc thoáng qua vừa ngọt ngọt buỉ buì
thơ cổ hũ cùng là thơ sướng họa
sướng thì o
mà hoạ dài dài
tuổi trẻ Tài cao viêm phổi ngủ ngồi
bao nhiêu năm sống trong chờ chết
sống phây phậy mà ngỡ là chết thiệt
vẫn làm thơ hiếu hỉ để gác bếp phơi khô
Vịnh , tả , cổ phong xếp chật 3 lô
Mang bỏ xó o thèm đăng báo chợ
Quê hương bạn bây chừ xoá sổ
Toàn là bom rơi đạn lạc gạch vụn cùng vôi
Nhà cuả ta cũng cháy sạch lâu rồi
Cha mẹ anh chị em
Mõi ngươì mỗi nẻo
Đường Quang Trung hàng phượng dài chết héo
cổ thành giờ thành bình điạ tan hoang
đường về Tri Bưu lăng Thánh Tử Đạo o còn
thì noí chi tới Hạnh Hoa 3 bến ?
60 năm ta ghé về vài bận
Trơì tháng 5-6 hiu hắt ngọn gió Lào
Dòng Thạch Hãn chừ nưóc chẩy xôn xao
Qua Nhan Biều Sài nước không còn trong nữa
Ta vơí bạn cũng cùng xa đất tổ
Ơi Châu Ô Quảng Trị nhớ Lá Vằng
NGŨ NGÔN
Chu Vương Miện
Cuối đông lại ông Dồ
thời xưa viết câu đôí
ông đồ mới bây giờ
toàn thư hoạ toàn thơ
vãn mực tàu giấy đỏ
bên phố ngươì vẫn qua
vẫn nhũ vàng nhũ trắng
nhưng hồn hoàn khác xưa ?
cụ cử Vũ Đình Liên
giờ ra ngưoì thiên cổ
nhũng vần thơ bất hủ
vừa xuất khẩu thành chương
-
Năm nay hoa đào nở
Nhìn nét chữ cũng buồn
Xưa thơ có ngườì đọc
Thơ chừ làm để chơi
viết xong quăng xó bếp
đúng là đời đổi đời
sau vài cơn biến động
trò thật hoá trò chơi ?
Khổng Khâu bồ sách vụn
xếp lớp bên lề đời
phơi trọn trên tấm vải
mưa nắng ngó ngậm nguì
Xác Xơ thì cũng vậy
Cac Mác lân nhặng ruồi
chợ trời sách với sách
lổn ngổn bát cơm ôi ?
NGUYỄN BÔNG
Thơ Chu Vương Miện
-
Ngày xưa làm lính thú
3 năm trấn thủ lưu đồn
Mãn lính về quê cũ
hiếu hỷ cùng vợ con
-
Ngày vừa qua làm lính khố xanh
quận huyện tỉnh thành
canh gác loanh quanh
sống bình an va thác yên lành
-
Bây giờ là chủ lực quân
Đất nưóc thênh thang đi đủ 4 miền
Từ quân khu tới vùng chiến thuật
Nơi nào cũng loạn khổ chiến tranh
-
Mai mốt thì anh dũng bội khiêng
Vè vùng 5 chiến thuật
tức là đã phiêu diêu miền cực lạc
đã thoát
2.TẠP THI
Chu vương Miện
-
hết tội tới tù
hết tù tới tội
không cầu thì lội
dì chậm đi vội
chẳng tới nơi
-
chiến tranh bố mẹ chết
chị em chết
vơ chồng con cái đều chết
ra tay không ?
-
kẻ không chồng
kẻ chồng chết
kẻ cườì
ngườì mếu
=
Con công cao con gà thấp
Con sông đào con sông lấp
Khi hạn hán khi lũ lụt
Khi bình khi loạn lạc
-
Khi sòng đời khi sòng bạc
Vào đầy tuí ra tay o
-
kẻ cườì ngườì khóc
kẻ rụng hết răng
kẻ nhai kẹo kéo
Nhà Thơ Chu Vương Miện
TIẾP THEO [BLT]
Chu Vương Miện
-
cuộc nổi dậy cuả 2 Bà Trưng,
Bà Triệu
Của Ngô Quyền đánh tan quân Nam Hán
3 lần thắng Mông Nguyên cuả nhà Trần
cuộc khơỉ nghĩa Lam Sơn cuả Lê Lơị
Nguyễn Trãi xua giặc Minh
bỏ của chạy lấy ngườì
về nước trên tay còn cầm
1 bản Bình Ngô Đại Cáo
Và năm Kỷ Dậu
Quang Trung Nguyễn Huệ
Đánh tan giặc Mãn Thanh
chạy như vịt về cố quốc
những sự kiện này
những chi tiết này
đã được các sử gia viết thành lịch sử
Ngô sĩ Liên Trần Trọng Kim Phạm văn Sơn
Lê Ngô Cát Phạm Đình Toái
Đại Nam Quốc Sử diễn ca
-
Bọn văn thi nô sau 1945
Toàn 1 bọn câm
vừa hèn vừa dốt
run cẳng không dám viết
mà toàn là lập lại nhai lại
các cuộc chiến thắng đã noí trên
vừa viết vừa nhục vừa buồn
vì chén nưóc tô cơm
lũ bất tài thiếu học
ngủ gật triền miên
nhìn cò hoá diệc
chuyện lịch sử cũ mèn
ai mà chả biết ?
chúng mày mù sao ?
viết đi viết lại lăng nhăng
toàn chuyện tào lao
Tàu chiếm Hoàng Trường Sa
Chính mày ngậm mồm im thin thít
Bè lũ chung mày bán đảo bán đất
Im ru bà rù
1 bọn bồi bút ?
Thua cả thú vật ?
3. ĐOẢN CÚ
Chu Vương Mịện
-
Con chó sủa con mèo kêu
Con chim gáy muôn đời
-
Con trâu kéo cày con bò kéo bừa
Con ngựa kéo xe
Lườì ngang như con lừa ?
-
ruộng cao khô nưóc
ruộng thấp ngập nưóc
nưóc ơi là nưóc
kẻ chìm kẻ chết
-
Trâu bò nhai cỏ
lừa ngựa nhai cỏ
ngườì nhai tất cả
-
Tình tiền tù tội
Đi chậm đi vội
tới trước tới sau
nghèo giầu
-
xấu đẹp cao thấp
nhà ngói nhà tranh
tường cao vách đất
-
Nhà Thơ Chu Vương Miện
SĨ PHU
-triều đình không được ngồi
chức tước đều o có
bởng lộc cũng o
thì cái chuyện làm mất nưóc
không phải lỗi ở ta ?
mà trách nhiệm lấy lại nưóc
cũng không phải ở ta nốt
“ Danh Sĩ thời Hậu Lê “
-
quốc gia hưng vong
thất phu hưũ trách
nước mất nhà tan
bọn nắm binh quyền
bọn có thế lực
chạy trước nhanh chân
-
Ra hạm đội 7
Ngoài khơi Thái Bình Dương
hưởng phưóc bình an
ngó lại quê hương
quên luôn đồng đội
anh em
sống thác mặc bay
tiền thầy bỏ tuí
, mạnh vì gạo bạo vì tiền
Có dola đầy tuí
Lúc nhúc toàn anh hùng
Cãn xăng cạn dầu
cạn pháo cãn đạn
mất tiêu ?
nước không mà dân không
danh dự cũng không ?
-
1 bọn Tay sai
bất tài
đời đời làm nô lệ
nô tài
o Pháp thơì Mỹ
o Nga thì Tàu
làm xiếc đu dây
nửa đêm nửa ngày
mắt nhắm mắt mở
nửa tỉnh nửa say
nửa quan chức nửa ăn mày ?
2.TẠP THI
-
Trưng mặt đen mặt mặt đỏ
nịnh mặt trằng mặt xanh
hết ca rồi tới nhạc
hết nhục lại tới vinh
độc lập tới nô lệ
tay trắng đến quyền hành
bạch đinh đến thượng tướng
con khỉ đến con vượn
con chó tới con mèo
từ giầu rồi tới nghèo
từ nghèo tới ăn mày
có ngươì tay trắng tay
ngủ nhà ra ngủ đường
lấy được vợ 1 phương
giờ thành gái thập phương
Nhà Thơ Chu Vương Miện
2.TẠP THI
Chu vương Miện
hết tội tới tù
hết tù tới tội
không cầu thì lội
dì chậm đi vội
chẳng tới nơi
-
chiến tranh bố mẹ chết
chị em chết
vơ chồng con cái đều chết
ra tay không ?
-
kẻ không chồng
kẻ chồng chết
kẻ cưoì
ngưoì mếu
=
Con công cao con gà thấp
Con sông đào con sông lấp
Khi hạn hán khi lũ lụt
Khi bình khi loạn lạc
-
Khi sòng đời khi sòng bạc
Vào đầy tuí ra tay o
-
kẻ cưoì ngưoì khóc
kẻ rụng hết răng
kẻ nhai kẹo kéo
NHẮN HML
Chu Vương Miện
cuối đơì chúng ta cùng nhau
đến nơi thủy tân non cùng
ta ở tuốt luốt vùng sa mạc
nơi xưa ngưoì da đỏ trồng cây palm
họ hàng với cây dừa và cây thốt nốt
và cây cọ cây chà là
4 phía cát vàng cát trắng sương sa
Cùng nuí xanh lơ chen kẽ vùng đồi trọc
Nhìn chốn nào cũng toàn là sa mạc
Lòng biển muối chết thời xưa
Nâng lên thành nuí thành rừng
mờ mát nhìn nam bắc tây đông
4 mùa trôi qua đông xuân thu hạ
bạn nửa đơì dấn thân nơi rừng xanh tháng giá
lạnh suốt năm trọn đủ 4 mùa
hết nắng hanh vàng rồi tiếp tơi mưa
mưa cả tháng kèm theo với lũ
bọn chúng ta mơí đó thành ông cụ
chốn rừng xanh nuí đỏ sống màn thơ
ôi chuyện tào lao cố đế
viết để câu giờ
chuyện râu ria ruồi bu vô công tích sự
xưa Nhà Mãn Thanh có nhà học giả
chuyên luận bàn góp ý văn chương
khi phê bình pho Thuỷ Hử 108 vị anh hùng
Lương Sơn Bạc cuả đại văn hào Thi Nại Am
lục hạ bút khen văn tài La Quán Trung
trứ tác siêu phẩm Tam Quốc Chí
lúc bàn luận về Bách Gia ChưTử
cùng Bồ Tùng Linh viết chuyện Liêu Trai
san dịnh lại chuyện Cáo Hồ
chuyện ngươì có đuôi
thiên hạ ngưỡng mộ ngươì
goị là Kỳ Nhân Kim Thánh Thán
vị Thánh đời nay
than van cho phận ngườì khốn nạn
sống tàn đời dướí chế độ Mãn Thanh
trâu bò lừa ngựa có đuôi chuyện đó rành rành
nhưng mà mọc đằng sau dít
ngườì Hán ngươì Mãn dóc tóc thắt bím
mọc đuôi lại ở trên đầu ?
chả biết bạy giờ họ lạc nơi nao ?
(Nguyên văn của Nhà thơ Chu Vương Miện gởi từ Hoa Kỳ)
Nhà Thơ Chu Vương Miện
GUI KHA TIEM LY
GỬI KHA TIỆM LY
Chu Vương Miện
=
Xưa Kinh Kha con chủy thủ đất Tần
Coi cái chết tựa như rượu đắng
Cao Tiệm Ly 1 đơì chơi sáo trúc
Đánh vào đầu Tần Doanh Chính
hụt tan thây ?
trời 4 miền nam bắc đông tây
bạn cũng múa may giang hồ tứ hải ?
Kha Tiệm Ly xỉn rồi đành đứng đái
Thiên hạ nháng qua đôi mắt dửng dưng
Cõi trần hoàn trước có sau không ?
Thân cát buị lại trở về cát buị
uống rượu giang hồ mà lòng tê tái
_
Lạn Tương Như Tư Mã Tương Như
Danh Tương Như bất thực Tương Như
ruợu vào lơì không ra , cứ gật cứ gù
nghĩ 1 đàng viết thì 1 nẻo
anh hùng rơm vùng vẫy chả anh hùng ?
nợ áo cơm vẫn troí chặt đôi chân
chả khác Lý Thuờng Ản cho ký kỳ vaò rọ
nghĩ thì quá dễ viết thì quá khó ?
buồn 100 năm à hỡi buồn 1000 năm ?
gối đầu lên chai rưọu rỗng không ?
BAN LEN TIENG
BẢN LÊN TIẾNG
Chu Vương Miện
-
cuả Quốc Tổ Hùng Vương
Ngô Vương Quyền
Thượng Tướng Lý Thường Kiệt
Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn
Long Nhượng Tướng Quân Nguyễn Huệ
Liệt Sĩ Phạm Hờng Thái
Chí sỉ Phan Bội Châu
Nhà aí quốc Phan Chu Trinh
…………………………….
-
Chúng tôi là những ngươì mở nưóc
Cùng giữ nưóc
Đã chết
Đã là dĩ vãng “ quá khứ”
Xin hay dể cho chúng tôi nằm yên
Các đảng phái chính trị
Chính chó Cuội
Cách mạng cách màng Ma
Thưòng là lôi chúng tôi ra
Làm bung xung có mồi
mục đích để moi tiền ?
những ngươì yéu lòng nhẹ dạ
-
bọn viết văn làm thơ
chỉ là 1 lũ ươn hèn
không dám hiên ngang
cầm bút viết sự thật
cứ lôi chúng tôi ra làm bia đỡ đạn
làm bàn đạp
-
Bây giờ là thế kỷ 21
Thoì cuả anh hùng mới
Hào kiệt mới
Sĩ phu mới
Dám ăn và dám noí
nói thẳng và noí thật
không ậm à ậm ờ
kiểu điển xưa tích cũ
không có đá ba lông
không có thụt bi da
đá qua rồi đá lại
thụt tới rồi thụt lui
có mồm nín thinh
cấm khẩu không dám nóí
sợ bị bắt
sợ bị tù
sợ bị chết
–
cầm bút không dám viết
Biển Đông Hoàng Sa Trường Sa
viết vu vơ có lệ
lôi nào những Trần Qưốc Tuấn
Lý Thường Kiệt Quang Trung
bọn vừa hen nhát
vừa run
đui mù dốt nát
1 lũ gà què
Nhà quê ăn quẩn cối xay
Kêu quàng quạc
Y thùng thiếc
đất nưóc bây giờ
đầu óc con nguơì
đổi khác
không cần noí hoa hoè hoa soí
không cần điển tích
ma chỉ cần sự thật
Chu Vương Miện
Nhà Thơ Chu Vương Miện
HOÀNG YÊN LINH
Chu Vương Miện
Xưa ta làm lính 62-66
Vùng hoàng triều cương thổ
Tên gọi cuả ngươì Rhade’là Daklak
Nơí đóng quân cuả ta là quận Amỉmathuột
Có nguồn cội từ Buôn Thuột
‘ Buôn Ma Thuột ‘
Toàn la đồn điền càfẹ bạt ngàn
những đêm trăng tròn
hoa cafê nở trăng vưòn
từ biệt điện Bảo Đại
đi dọc theo con đuờng vao buôn ky
cuối cùng là kho đạn
suối Đốc Học chẩy quanh
ta cĩng có lần ghé lại buôn hô
giữa lưng chừng An lạc và Đà Lạt
cách nhau 100 cây số
nhưng không đi đuợc
-
nay bạn thế ta
ở lại Di Linh
sát nách Lạc Lâm Đơn Dương
Tuyên Đức
Nơi bạn ngụ toàn trà xanh chớm nụ
Có mỏ bô xít trùng trùng
đất đỏ quánh quanh năm
con chim hót trên rừng trọn 1 muà xuân
thác khúc khuyủ chẩy vòng buôn bản
làm lính thú thời xưa có kỳ có hạn
ta miền xuôi thu xếp lại về xuôi
đơì chúng ta cùng chung đất chung trời
mà kẻ đến ngưoì dì chưa biềt đuơc ?
vẫn chỉ đất trơì mà ai biết truóc
ta đã xong mà ngươi lại quay về
giữa nuí rừng 1 cánh đồng ngô
con thác đổ suốt bao ngày bao tháng
từ Qủang Trị quê miềng bạn trụ nơi này dài hạn
gió chân rừng thổi miết trưòng sơn đông
ta nơi này có nhớ cũng bằng không
xa ngai ngaí chả mong ngày gặp lại
ở cổ thành nhìn qua Nhan Biều không thấy
mưa cuối năm mưa lạnh mãi trong long
HML
Chu Vương Miện
Ta ngươi ở 2 dầu rừng rú
Ngưoì làm thơ mà ta cũng làm thơ
gần trọn đơì cà phất cà phơ
manh chiếu mưón nằm ngủ ngoài xa cảng
anh nhạc sĩ “ Quán Nửa Khuya” giờ đã nghẻo
toàn là xe đò chở khách miền tây
chiều Long An Cần Giuộc 1 xe đầy
toàn bà con xứ mình về thăm nguyên quán
qua sông Tiền – Vĩnh Long - xứ bạn
qua phà hậu giang là đến Cần Thơ
gã nhạc sĩ tài hoa ngủ buị ngủ bờ
giờ giải thoát nơi non bồng nưóc nhuợc
gã làm tho vẫn còn nguyên 1 kiếp
nơi Lâm Đồng làm phu đẽo đá nuôi thân
vẫn làm thơ trong cái cõi vô thuòng
toàn vân cẩu trơ ra toàn chó chết ?
(Bản chánh của Nhà Thơ Chu Vương Miện gởi từ Hoa Kỳ)
Nhà Thơ Chu Vương Miện
Chùm Ảnh Hoa Cúc
Chu Vương Miện
Thơ Chu Vương Miện
HO TRA GUOM
HỒ TRẢ GƯƠM
Chung quanh bờ hồ
Là hàng cây sấu
Quán bia ôm
Quan cóc
Bia chai bia bốc
mực khô cá đuôí lạc rang
uớng đã đời
uất cần câu
vén quần đái xuóng hồ
ôi nhưng cụ ruà
có tiổi lich sử trên 500 năm
sống trong hồ gươm
uống nưóc hồ gưom
ôi di tích lịch sử
né chút xiú
chưa đuợc nửa mẫu
lịch sử cũng nơi dớ
đi đai cũng nơi đó
cầu tiêu cũng noi dó
tháp rùa hồ gươm
càng nhìn càng nhuc
càng buồn ?
THO XUA GIO
THƠ XƯA GIỜ
Thóc ra thóc
Mà lúa ra lúa
Gao ra gạo
Và nếp ra nếp
gạo dở ra cơm đỏ
gạo trắng ra cơm trằng
nếp bầu ra xôi bầuu
nếp than dung nấu rưọu
rưọu nếp cẩm
cám rs cám
rơm ra rơm
rạ ra rạ
-
Bây chừ
loạn cào cào
gạo tẻ gạo nếp lẫn lộn
nời vừa cơm vừa cháo
vừa nếp vừa khoai
vừa cám
ngưoì xơi cũng xong
heo ăn cũng tốt
[ mà tốt thôi /}
(Nguyên Văn của Nhà Thơ Chu Vương Miện gởi từ Hoa Kỳ)
Thơ Chu Vương Miện
Q.TÊ
đời đáng vui hay là đáng chán
cũng toàn là lưụ đạn nổ chơi
chém. Cha cái kiếp dời mồi
toàn là nông cạn suốt đời kiêm nhau
bờ sông hẹp toàn lau với lách
nước đục ngầu con rạch quanh co
đôi ta sao giống tò vò
tình tang con nhện lượn lờ qua sông
lúa con gái dòng dòng đang trổ
thuyền neo dòng sóng vỡ nghe vui
ca xong cươì khóc khóc cươì
y chang cút rượu ngọt buì trộn nhau
giang sơn đó long đầu hí thủy
cũng lại là tri kỷ tri âm
thoí đơì còn chiếc thân không
thì thôi hồ thỉ tang bồng mà chi ?
thôi cái chuyện bấc chì cũng nhẹ
thì vô tình cũng khỏe tấm thân
100 năm trong cuộc cởi trần
Cái thân phù thủng cũng ngàn ấy sao ?
Đơì thất thế thuốc lào thuốc lá
Toàn chuyện ruồi lấp bể xẻ non
buồn sừng dê mới cỏn con
dậu thưa tùng lớp hàng hàng dậu thưa
làm thân ngựa trâu lừa ưa nặng
làm thân diều bay bổng tầng không
mớ tình toàn rối bòng bong
y như liễu phủ bên sông bơ phờ
ôi cái kiếp làm thơ làm thẩn
áo tàng đâu mang vận vào thân
vòng vo toàn chuyện phong thần
thưong vay khóc tạm xoay vần quanh năm
mấy chục bó lần khân xa xứ
ôi chuyện chừ vô tự vô ngôn
sóng xa rời lại sóng gần
Chu Vương Miện
PHIM THÚ VẬT
Trên thảo nguyên
Nai trâu hươu voi sống chung
Cùng nhai chung bãi cỏ
Cùng uống 1 dòng nưóc
sống rải rác
có sư tử cọp và beo gấm
voi từng đàn
nai từng đàn
mạnh ai nấy ăn cỏ
mạnh ai nấy uống nưóc
lâu lâu bị cọp rượt
là mạnh con nào con nấy chạy
hươu nai chạy nhanh nhất
cọp chạy theo chùm lên lưng trâu
cắn cổ ngã vật xuống
những con còn lại
trơ mắt đứng nhìn
đồng loại nằm xuống
cop hút maú nhai da nhai xương
mới đầu là con kên kên
sau là 1 đàn kên kên đến chia xác
cọp ăn chán bỏ đi
bầy kên kên nhào vào
xé xác
rỉa thịt nhai xác
đồng loại nai trâu
vẫn đứng trên cỏ biếc
vẫn nhai cỏ bình thường
hoạt cảnh nhai xác nhau
thường ngày
vẫn chỉ là chuyện bình thưòng
ngày nào cũng có
những con nhỏ con yếu
là miếng mồi ngon
cho con lớn con mạnh
vẫn dướí ánh mặt trời
vẫn từng ngày
thú với thú
và người với người ?
Chu Vương Miện