Thơ Hạnh Ngọc

 

 

Thơ chia tay

 

 TAN VỠ

 

Tình không tròn nên duyên mình dang dở

Mộng không thành nên đôi ngả chia ly

Kể từ nay thôi vĩnh biệt phân kỳ

Đành rẽ lối ta ngược về hai hướng.

Tiếc một thời chung đường nhiều mơ ước

Nguyện trọn đời sánh bước dẫu bão giông

Dù xa nhau cách mặt chẳng thay lòng

Ai đâu ngỡ chỉ còn là giấc mộng.

Đã hết rồi thôi xin đừng trông ngóng

Đừng ngang nhà để thêm bận lòng nhau

Đừng nhớ mong vương vấn chuyện hôm nào

Hãy buông bỏ cho tâm hồn thanh thản!

Đã hết rồi những trăng sao lãng mạn

Gió lang thang đưa thơm ngát hương hoa

Áng mây buồn vẫn đẹp buổi chiều tà

Mưa giăng lối là cả trời thơ mộng

Từ bây giờ giữa mênh mông gió lộng

Ta một đường ngược hướng chẳng bên nhau

Người đừng buồn đừng trách giận thêm đau

Chân trời mới đang chào người đi tới.

 

Hạnh Ngọc

 

 

Thơ mùa Hạ
Thơ mùa Hạ (ảnh: internet)


BÀI THƠ: HẠ THƯƠNG
Thơ: Hạnh Ngọc

Tháng năm kề, rộn rả tiếng ve ngân
Lòng bâng khuâng mở từng trang lưu bút
Vẫn vẹn nguyên những câu chào, lời chúc
Của một thời bè bạn lúc tuổi xanh...
Hạ đến rồi, phượng nở thắm trên cành
Nắng sân trường chắc còn vương màu nhớ?
Thầy, bạn xưa... giờ xa xôi , cách trở
Chợt hiện về... Sao thương quá... người ơi!
Tháng năm chờ... nhắc lại tuổi mộng mơ
Lời ai kia từng hẹn hò một thuở...
" Cảm ơn em, đã ngồi xe anh chở,
Cuộc đời này, Mong...được nợ cùng nhau...!"
Tháng năm về, lất phất hạt mưa rào
Hoa phượng đỏ như buồn trong lá biếc
Tiếng ve ngân... Gợi lời xa...tạm biệt
Biết còn ai... Thương miền nhớ...tìm về?
Đã xa rồi những mong đợi một thời
Giờ còn lại chỉ khung trời kỷ niệm
Nắng hạ vàng sao bỗng vương sắc tím?
Tiếng ve gầy...thảng thốt một niềm riêng.

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền