Tác Giả Lý Quang Hoàn

 

 

09-NGƯỜI ĐÀN BÀ RẤT LẠ

 

Có phải là em ...

người đàn bà rất lạ,

Tôi đã gặp 

 

Vào một buổi chiều tháng chạp

trên tay em là một hoa đóa hồng,

đóa hoa mang màu phấn nhạt

đôi mắt em đậm màu sương khói

Cùng khuôn mặt ngái ngủ

Em thức trắng nhiều đêm

Em thu mình trong chiếc măng tô,

chiếc măng tô màu dạ xám ...

Tên nỗi buồn sâu kín đời em

Ở nơi ấy ...

những ngày rất xa và rất lạ. 

 

Vẻ hững hờ nơi em là chỉ một sự cố gắng vụng về

che dấu những xúc cảm đậm gam màu, tóc rối 

Và đôi mắt em thì ... 

 

Tôi không thể lầm lẫn với một ai ... 

đôi mắt ấy mang màu tuyệt vọng 

Nét kẻ chì đậm sắc bờ mi

Cùng mái tóc dài 

Xoải dài trên bờ ngực thon .. 

 

Cùng những ngón tay co lại 

Như đang bóp chết những niềm vui ...

Nỗi xúc động đã làm tôi nhàu nhòe và lố bịch ... 

 

Tôi chiêm ngưỡng em cùng những buổi chiều rơi ...

Đã từ lâu rồi tôi không còn những nôn nao ấy về tất cả mọi điều ... tất tần tật ...

và dĩ nhiên không loại trừ 

chuyện ta bà ...

 

Em biết đấy ...

Tôi cũng như em thôi

Cũng xa quê xa vời vợi

Xa bao nhiêu mùa xuân rồi nhỉ ?

Em hỏi ... 

 

Làm sao tôi nhớ ...

Chỉ nhớ mùi bánh tét, bánh chưng

vào những ngày tháng chạp

Tiếng pháo giao thừa nổ trước sân

Nhớ quá những chiếc phong bao màu đỏ

Vâng tôi có rất nhiều điều để nhớ ... 

 

Tôi đếm đời mình trên những đốt ngón tay 

Tôi nhớ quá đêm ba mươi năm cùng tháng tận

Nhớ bạn bè, nhớ những người thân thương một thuở

Nhớ quá những hàng cà phê dọc phố

Lê la suốt ngày chỉ để nhâm nhi ...

nụ cười mê hồn của cô chủ quán

mãi nói cười chạy tới chạy lui ...

quên mất tiêu anh chàng khách lạ

Và ly cà phê cạn đáy ngủ gật trên khay

Nhớ quá những người thân kẻ lạ

như nhớ em, một người đàn bà rất lạ

mang tên quê nhà sao và rất đỗi xa xôi

Tôi ở đây đếm từng cơn gió buốt

Những cây phong ủ rũ bên đường

Những ngày cuối năm lũ kỷ niệm trở về

Linh hồn tôi phủ đầy rong rêu ngày tháng

gió đông như làm nỗi buồn thêm thân thiện

Tôi ngồi nhớ xuân quê tôi ... nơi đất khách

Buồn buồn viết bậy dăm ba câu ...

Và vọng tưởng về mùa xuân quê mẹ !

Lý quang Hoàn/ Những ngày tháng chạp

 

Lý Quang Hoàn

 

 

 

Tác Giả Lý Quang Hoàn

 

 

 

08-NHỮNG NGƯỜI ĐÀN BÀ MỘT MÌNH 

 

          Buổi sáng trôi qua chầm chậm như từng giọt, từng giọt cà phê trộn lẫn với một chút âm nhạc dịu dàng và lãng mạn của Ernesto Cortazar trong "Days of innocent." Lãng như đang ngóng trông một điều gì đó, nhẹ nhàng, trong suốt và tinh khiết như pha lê. Anh rít từng hơi thuốc như rất bồn chồn lo lắng mà cố làm ra vẻ thư thái, không lo lắng gì, với cái dáng nửa nằm nửa ngồi mắt lơ đãng nhìn lên trần nhà, anh chợt nhìn thấy hai con thằn lằn đang yêu nhau.  Anh cố tình làm như không thấy, đứng lên ra vườn định tìm một nhánh cây để xua chúng đi.  Nhưng khi bước vào nhà, ngước mặt lên mọi chuyện hình như đã xong xuôi.  Anh khẽ thở dài và tặc lưỡi giống như hối tiếc một điều gì đó.  Loay hoay với tách cà phê dang dở, anh có một tin nhắn của Thắm : "Em vừa về.  Mệt quá.  Anh ăn sáng gì chưa ? Hôm nay anh đọc những gì trong blog em? "

Lãng trả lời: - Anh đọc hai blogs, Valentine nói lên tâm trạng của người cô đơn trong dịp lễ tình nhân, một blog nữa nói về thân phận con người, cuối đời lâm trọng bệnh như cha của Gi, một người bạn của em.  Nói chung chỉ có thể diễn đạt trong hai từ "ngậm ngùi." 

Nhìn đồng hồ đã 10h kém 10,  Lãng nhắn cho nàng: "Đến giờ anh phải đi làm rồi".  Nàng hỏi tiếp: "Anh đã ăn sáng chưa?" Lãng nói: "Anh mang theo một ổ bánh mì kẹp trứng, vừa lái xe vừa ăn." Nàng gửi đến một biểu tượng nhíu mày tỏ vẻ không bằng lòng. 

Suốt quãng đường dài, vừa lái xe vừa nhai bánh mì, Lãng đã nghĩ về Thắm khôn cùng, nghĩ về nàng như nghĩ về người đàn bà vô cùng xa lạ nhưng rất mực thân quen.  

Mãi nghĩ về nàng, Lãng đến sở làm lúc nào không biết. Đang kiếm chỗ đậu xe thì gặp Jennifer cũng vừa đến.  Lãng nói: "Chào Jennifer, lâu quá không gặp! Chuyến du lịch vừa rồi vui không?" Jennifer choàng vai Lãng và nói: "Jennifer nhớ anh Lãng nhiều." Lãng hỏi: "Sao lại nhớ?" Jennifer trả lời: "Anh Lãng biết là tại sao rồi mà." Lãng chưa kịp nói gì thì ngay lúc ấy Jeff đi ngang, nói chen vào: "Jennifer nó để ý mày đó." Lãng nói:  "Không được, tao chỉ là một tên lãng tử thôi mà, có gì đâu mà."  Jennifer chỉ im lặng  và Jeff nói thêm: "Mày thực sự điên rồi." 

Bấm đồng hồ báo giờ đến xong, mọi người lao vào công việc của mình. Lãng vừa làm việc vừa nghĩ về những điều mình đã nói với Jennifer. Có giống như những điều Thắm đã nói với mình?

Có những đêm trằn trọc mãi không ngủ được, một khao khát rất con người lại hiện ra trong tâm trí, một bóng dáng đàn bà, những ấm áp trải dài qua đêm.  Không chịu nổi, Lãng chạy vội ra tủ lạnh, tu một hơi hết hai chai nước khoáng, sau đó vào phòng tắm xối những giòng nước lạnh từ đầu cho đến chân để thoát khỏi nhưng ham hố rất con người.  Sau đó cố dỗ giấc ngủ bằng một viên Valium. Thế là một đêm khốn khổ lại trôi qua.  

 

Nhớ lại khoảng thời gian ba năm trước đây, để trốn tránh cái cảm giác cô quạnh, đơn lẻ và những rạo rực rất bản năng của con người, anh đã uống rượu mỗi đêm, hết cốc này đến cốc khác cho đến khi say mèm lăn ra ngủ.  Kết quả là một trận ốm thập tử nhất sinh, phải nằm bệnh viện mất hai tháng trời.  

Sau thời ấy, Lãng đã thay đổi cách sống, lao vào chuyện viết lách, lúc đầu anh nghĩ rất khó, bởi vì lúc còn đi học anh vốn là cậu học sinh dốt văn tệ hại, thế nhưng bắt đầu viết và viết, cứ nghĩ sao viết vậy, từ đầu cho đến kết thúc, vậy mà cũng xong. Cứ mỗi lần viết xong một đoạn văn, một truyện ngắn, một bài thơ, Lãng lại tự thưởng cho mình một ngụm cà phê, một điếu thuốc. Và cũng nhờ cách này anh đã không còn thời gian trống nào để suy nghĩ bâng quơ về cuộc đời về thân phận mình, vậy mà ngày cũng trôi từng ngày.  Cứ gặp gì viết nấy, suy nghĩ gì cứ trải dài ra trang giấy, vậy mà đời cũng qua.  Trong lòng cũng thấy vui vui.  

Lãng chợt nhớ đến câu chuyện ngụ ngôn " Hạnh phúc là gì?"  Câu chuyện kể về một con chó con cứ mãi đuổi theo cái đuôi của nó và không bao giờ bắt kịp.  Lãng nghĩ thầm: "Có lẽ mình cũng giống như con chó con kia.  Cứ mãi đuổi theo cái đuôi của chính mình, đuổi theo cái bóng của hạnh phúc một cách vô vọng."

Chợt nhớ đến những quan tâm nhỏ nhặt, những điều mà Thắm đã dành cho chàng.  Hãy hạnh phúc với những điều mình có được và hãy cố đừng nghĩ đến những chuyện xa xôi.  

***

Vậy là Thục đã đi Daknong được gần một ngày.  Buổi sáng ngồi uống cà phê một mình mà cảm thấy bâng khuâng quá,  như thiếu vắng một điều gì rất thân thiết.  Cũng vì một rào cản vô hình nào đó nên cứ cố gắng đè nén và không cho phép mình điện thoại cho nàng.  Và như có một thôi thúc ngấm ngầm như nói với anh: "Thôi nào, hãy nhắn tin hoặc gọi cho nàng đi." Mở máy mấy lần mà vẫn chưa thực hiện được cuộc gọi. Lạ quá! Một nỗi xúc động như òa vỡ trong anh khi nghĩ đến việc được đọc những giòng tin nhắn, được nghe tiếng Thục nói ở bên kia 1/2 vòng trái đất, được nhìn thấy nàng lúc này.  

Cuối cùng anh cũng đã vượt qua được cái cảm giác lạ lùng của chính mình và phía bên kia đầu dây có lẽ nàng đang cười nhạo mình.  

Nàng kể cho anh nghe điểm dừng của nàng là Blao, phong cảnh, con người và những công việc nhóm của nàng sẽ phải làm vào ngày mai; nàng cũng gửi cho anh mấy tấm hình nàng đang trùm chăn với khuôn mặt rất ư là nghịch ngợm.  

 

***

Em!

Thư viết cho em thay cho lời.  

Những hụt hẫng trong đời sống thực dường như đẩy chúng ta đi xa và mỗi người đã đi dần về phía của mình bằng những suy nghĩ hẹp hòi, chứa đầy cái " tôi " môt cái " tôi " vô cùng mơ hồ, lố bịch, hàm hồ và chanh chua như một cô tiểu thư nhà giàu luôn trải nghiệm đời mình trên nhung lụa và chưa hề biết thế nào là những ngày đói kém, thiếu ăn thiếu mặc, chưa hề biết đến những cảm giác vừa nhục nhã vừa hân hoan của một kẻ luôn bị thôi thúc bởi những điều hết sức đời thường khi tưởng tượng ra là mình đang ngồi trước một bát phở bốc khói nghi ngút với mùi vị thơm ngon của nước súp và những miếng thịt bò béo ngậy, để rồi mỗi ngày làm bộ như một kẻ thảnh thơi đi qua đi lại trước một cửa hàng quốc doanh và chỉ để chống trả những cơn đói trong gan ruột của mình bằng những cái hít hà tràn đầy cái bản năng rất người trong một con người rất người của tôi.  Và cảm nhận được thế nào là niềm hân hoan của mình khi thoả mãn những ước muốn rất đời thường, lẫn lộn xung quanh đó là những nhục nhã khi thấy mình đã không vượt lên được cái " tôi " của mình hèn mọn.  

Vâng! Không đời nào một cô tiểu thư nhà giàu như em trải nghiệm qua những cảm giác mà tôi đã trải qua. Tóm lại cuộc đời mỗi một con người luôn được vây bọc bởi những bi kịch của chính nó. Vậy chúng ta hãy sống với những bi kịch của chính đời sống chúng ta và đừng mong mỏi một điều gì đó bởi nó xa vời lắm. 

 

***

Cuối cùng thì anh cũng có được hồi âm của Thục. Anh luôn nghĩ về một trò chơi nghịch ngợm thời còn thơ ấu.  Cùng lũ trẻ trong xóm ném những viên ngói vụn xuống một lòng giếng sâu để được nhìn thấy những vòng tròn vô sắc lan rộng, lan rộng... Hoặc cùng nhau ra biển ném thi những viên đá cuội lướt trên mặt nước tạo nên những tia nước tung toé hòa với niềm vui thú hồn nhiên của tuổi thơ.  Thế rồi cuộc đời đưa anh đi xa hơn. Ngày một ngày hai, anh đã thay đổi, đã lớn lên dần, đã quên bẵng đi những trò chơi tuổi thơ một cách vô tâm để lao vào những niềm vui khác,   những niềm vui của tuổi mới lớn,  tập làm người lớn một cách lố bịch như hút thuốc, để râu, tập tành uống bia rượu, tập tành chinh phục những cô bạn cùng lớp, ra vẻ bất cần đời để tỏ ra lập dị khác người, rồi thậm chí còn muốn chinh phục cả thế giới trước mặt.  

Tháng ngày trôi qua.  Anh già đi theo thời gian, bị ném vào cuộc chiến khốc liệt.  Tiếng súng tiếng bom đạn, sự chết chóc như làm tâm hồn anh chai sạn đi không ngờ, từ một người mơ mộng, lãng mạn nay trở thành một con người rất lạ, không còn giống anh ngày xưa nữa.  Rồi sau cuộc chiến lại là một quãng đời khác nữa, tràn đầy sự khổ ải, đày đọa, rồi cũng kết thúc, lại lao vào với cuộc sinh nhai.  Nhớ lại những ngày nắng gắt cong lưng trên chiếc xích lô ở trên là nắng, dưới là dốc và trên xe là hai chị bán cá mập béo ục béo ị nói cười rổn rảng bằng một thứ ngôn ngữ đời thường và chú phu xe gầy như que củi nghiến răng, nhắm mắt đạp và đẩy chiếc xe với hai khối thịt khổng lồ vượt qua dốc đời khổ ải.  Anh chợt nhớ về một đoạn trong một ca khúc xưa :

Một đời cần lao áo cơm mù trí khôn.  

Điệu kèn vang lên tiếng ca âm hồn.

Và người phu xe vẫn quay, quay đều thời gian.  

Nghe trong đêm tiếng hát em hao gầy.  

( Nhạc và lời Tôn thất Lập )

Thế rồi anh lại trải qua một cảnh đời khác.  

Cuối cùng anh vẫn:

Mỗi buổi sáng thức dậy nhìn chính mình trong gương.  Như một con người khác.  Râu ria đầu tóc bờm xờm như con dã nhân thời tiền sử. 

Anh vẫn mãi giống như gã trai trẻ trên chiếc đu bay của Alexis Zorba.  Với những tiếng chắt lưỡi khôn cùng.  

***

Buổi sáng cà phê một mình với những câu chữ nhảy múa trên trang giấy, anh nghĩ nhiều về Thục, mong nàng luôn vui khoẻ, an bình trong tâm tưởng và nhất là không phải trải những cảnh đời như anh đã trải qua.  

Bởi vì hơn bao giờ hết nàng vẫn là "Người đàn bà một mình", một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc, như một biệt danh mà mọi người đã đặt cho nàng.  

Và 

Nàng đã bỏ lại sau lưng mình những ngày tháng, với bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông.  

Đã bỏ lại những khoảng thời gian mà nàng đã không còn là nàng của nguyên thủy mà đã trở nên một hiện hữu của nỗi đớn đau chua xót. 

Những ngày tháng nhuốm màu sắc của một vở bi hài kịch, nói về cuộc đời một người đàn bà,  mà nàng là nhân vật chính. 

Những ngày tháng mà nỗi buồn nhiều hơn niềm vui. 

Những ngày tháng quá khứ như một nỗi ám ảnh không rời. 

Những ngày tháng mà đôi lần quẫn trí nàng đã nghĩ đến việc ra đi mãi mãi. 

Những ngày tháng mà thượng đế, trời phật thì ở quá xa. 

Nàng đã vứt bỏ tất cả.  Vứt bỏ tất cả những vàng vọt khổ đau của quá khứ như vứt một miếng giẻ rách vào chiếc sọt rác sau nhà. 

Vượt lên những khổ đau, trái tim nàng đã trở nên lạnh giá, kiêu hãnh và tràn đầy những hoài nghi về mình, về cuộc đời một cách vô vọng.

Nàng vẫn một mình theo năm tháng, lặng lẽ như chiếc kim chỉ giờ dõi theo thời gian sống với những ảo giác của chính mình về một thời hoàng kim đã qua.  

Nàng đã bỏ lại sau lưng những bước luân vũ như những dấu chân chim sau khu vườn tràn đầy hoa nguyệt quế.  Bỏ lại sau lưng những gã đàn ông một thời đã từng ve vãn.  

Nàng cứ đi và về một mình bên cạnh cuộc đời như thể nàng vốn là như vậy. 

Như câu chuyện Alibaba và Chiếc Đèn Thần với nàng công chúa trong "Nghìn lẻ một đêm".  

Nàng đã đánh cược chính cuộc đời mình với nỗi cô đơn. 

Phớt lờ tất cả,  nàng vẫn một mình qua những con phố đông người nhộn nhịp.  

Vẫn đi về một mình.  Một mình.  Theo năm tháng.  

Một mình.  Một mình với trái tim băng giá và niềm kiêu hãnh khôn nguôi.

Nàng.  Người đàn bà một mình mà anh đã bắt gặp đâu đó trong cuộc sống mình.  

Vâng.  "Người đàn bà một mình", "Cô tiểu thư cành vàng lá ngọc" của thuở nào.  

 

***

Mưa đang rơi bên ngoài. Những giọt mưa rơi lộp độp trên mái nhà kèm theo tiếng gió rít bên ngoài khung cửa giống như những âm vang ghê rợn như tiếng vĩ cầm trong những tấu khúc của Paganini.  Lãng bỗng cảm thấy rùng mình và nổi da gà vì cảm thấy lạnh buốt từ trong sâu thẳm nỗi cô đơn mình. 

Con đường từ sở làm về nhà hôm nay như xa vời vợi. Anh có cảm giác dường như chiếc xe đang chạy ngược chiều với thời gian. Con đường như xa tít tắp, hai bên kính xe là những vệt sương mù đang chập chà chập chờn như bóng dáng của quá khứ đây đó đang lũ lượt kéo nhau về mang nhiều vóc dáng khác nhau.  Anh chợt bật cười như chế nhạo cho cái thói quá đa cảm của mình. 

Tắt máy đậu xe trước nhà, anh châm cho mình điếu thuốc và thả những vòng tròn khói vào khoảng không trước mặt, ngồi im lặng không tìm ra được một đáp số cho những mối quan hệ chằng chịt giữa mình với những người đàn bà, quen có lạ có, thân có, sơ có. 

***

Buổi sáng cũng lại cà phê và âm nhạc như một thói quen cố hữu, anh nhận được tin nhắn từ Ngân : "Ko hồi phục được đâu anh, giai đoạn cuối rồi, chỉ mong uống thuốc duy trì thể trạng để kéo dài ngày nào hay ngày đó thôi ". 

Như vậy là lại thêm một một người thân yêu sắp sửa ra đi mãi mãi. Lòng anh như chùng xuống, nhàu nhoè như trang giấy bị vò nát. Lãng thấy mình như đau buốt trong một góc nào đó của trái tim mình vốn đa đoan và nhạy cảm. Lãng còn nhớ sau mấy chục năm mất liên lạc, khi gặp lại Ngân trong môt hoàn cảnh mà nàng lúc này đã là mẹ của hai đứa con, là cô giáo ở một ngôi trường cấp hai trong một thị trấn cao nguyên, họ đã cùng đi uống cà phê, cùng hồi tưởng lại quá khứ một thời, một thời mà mỗi đêm tràn ngập tiếng hát liêu trai nàng và khu vườn thơ mộng trong quán cà phê của ông Tám Sồm ở Đồng mé, vừa xa và vừa gần cái thị trấn thân thương, Tháp Chàm, Phan Rang. Vậy mà bây giờ mọi chuyện đã thay đổi theo dòng thời gian, thấm thoát cũng đã hơn ba mươi năm rồi thì phải.  Anh nhủ thầm: "Thôi hãy xếp tất cả vào những ngăn kéo dĩ vãng và đừng bao giờ lật lại những trang ký ức buồn." Nhưng nào có được. Và hôm nay những bóng ma quá khứ lại kéo về tràn ngập trong tâm trạng anh với nỗi buồn rầu mơ hồ nào đó. 

Xuôi theo giòng chảy của quá khứ Lãng lại nhớ về những ngày tháng cũ, những kỷ niệm xưa, lúc còn là anh giáo trẻ ở một vùng sâu vùng xa, nhớ về những lớp học chính trị tẻ nhạt, sau mỗi buổi học anh đã cùng Thanh dạo bước để đưa nàng về nhà qua con đường chiều nhạt nhòa với những con dốc cao thấp chập chùng đồi núi dẫn về nhà nàng, một xứ đạo không cách xa nơi học tập là bao. Đôi lúc anh cố ý đi chậm phía sau để thầm mong con đường dài thêm và anh lại được chiêm ngưỡng vóc dáng thon thã và hao gầy của nàng lâu hơn một chút như những vần thơ anh đã làm như một quà tặng cho nàng mãi dài theo thời gian, như mái tóc thề nàng cứ mãi óng ả theo năm tháng. Anh tự nói thầm với với chính mình: "Làm sao mình có thể quên được những ngày tháng thơ mộng như thế đó! " Và như không nén được anh đã gọi thầm Ngân ơi! Thục ơi!, Thanh ơi! 

Khẽ thở dài.  Xa rồi, quá khứ thật xa rồi.  Ước gì mình có thể quay lại với những ngày tháng tràn ngập những kỷ niệm thân thương. Ước gì !

 

Rồi những kỷ niệm ấy đã có những lúc chìm lắng trong quên lãng của dòng đời đẩy đưa, có những lúc bùng lên mãnh liệt như hôm nay và dù muốn dù không anh không thể nào phủ nhận một đoạn đời đã qua, những giây phút rung động phát từ chân tơ kẽ tóc và thế là những hình ảnh của quá khứ lại lũ lượt trở về. 

Những ngày như hôm nay, Lãng đã ngồi im lặng suốt buổi sáng và sống lại với những hồi ức của một quãng đời trong quá khứ thật xa xôi và cũng thật gần gũi thân thương đã từng một thời gắn bó cùng anh như da thịt, máu xương.

Lãng đã biết được rằng, một lúc nào đó mọi người, kể cả anh rồi cũng phải chia tay với tất cả những gì đang mơ hồ ẩn hiện quanh đời như những hoài niệm về quá khứ.  

Thế là một sự im lặng sâu thẳm đã diễn ra, không phải là một ngày hai ngày, một vài tuần.  Có thể sẽ là một thời gian dài.  Có thể là trong suốt quãng đời còn lại của anh .. 

 

Lý Quang Hoàn 

Những ngày tháng mười.  

 

Tác Giả Lý Quang Hoàn

 

 

07-Tình Cờ

 

          Quang quen biết Thục trong một dịp hết sức tình cờ, không biết điều này có phải là duyên phận hay không? Nhiều lần chàng đã tự hỏi mà không có câu trả lời.

Buổi sáng, Quang thức dậy sớm tự pha cho mình một tách cafe đậm đặc, trầm ngâm hồi tưởng về một quãng đời trong quá khứ... Vậy mà đã mười lăm năm rồi chàng sống kiếp sống đơn độc sau lần thất bại trong cuộc sống hôn nhân và tình ái. Lầm lũi đi về trong căn nhà vắng lặng, ngoài bóng tối và âm nhạc 

Mỗi ngày sau bữa café sáng, như một thói quen hàng bao năm, bước ra hàng hiên trước nhà, châm cho mình một điếu thuốc và ngồi im lặng hàng giờ nhìn bâng quơ về phía chân trời trước mặt như một cách hồi tưởng lại những chuyện xảy ra trong đời... cho đến khi chiếc xe đưa thư đến, chàng ra mở thùng thư và lửng thửng bước vào nhà, lục trong tủ lạnh ăn một cái gì đó rồi nằm thừ người mơ mơ màng màng trên giường cho đến giờ đi làm. Ngẫm đi ngẫm lại chàng thấy bạn bè, đồng nghiệp nói cũng có lý: Cuộc sống vô vị thật. Nhưng biết làm sao được, chàng đã quen với cung cách sống như vậy trong nhiều năm dài như một cách tự đày đoạ mình và chàng không muốn thay đổi. Nỗi sợ hãi và sự ám ảnh trong quá khứ vẫn còn sờ sờ trước mắt, như một vết sẹo hằn sâu trong tâm hồn ...

Cũng chính vì vậy mà chàng cảm thấy lười biếng và chán ngán trong việc quen biết và chinh phục thêm bất cứ một người phụ nữ nào nữa ...Ở sở làm bạn bè, đồng nghiệp dường như có vẻ thương hại cho cuộc sống côi cút của chàng ...Họ luôn tìm cách giới thiệu bạn bè và em út, những người còn độc thân cho chàng, tuy nhiên Quang luôn tìm cách né tránh, viện hết lý do này đến lý do khác.

Thú vui duy nhất của chàng là viết lách, âm nhạc và săn ảnh. Chàng ghi lại bất cứ điều gì mình cảm nhận được và lang thang trong những ngày nghỉ để ghi nhận lại những hình ảnh sinh động của thiên nhiên, cây cỏ, sông núi và con người. Những bạn bè thân quen khi gặp thường nói: Tụi tao không thể tưởng tượng nổi làm cách nào mày lại có thể sống một cuộc sống cô đơn như vậy trong chừng ấy năm! Quang chỉ cười buồn và trả lời cho qua. Cứ xem như là tao đang enjoy " thú cô đơn " đi!

Thế nhưng ...

 

Chàng còn nhớ buổi sáng hôm ấy, một ngày mưa tầm tã, chàng đắm chìm trong một ca khúc trữ tình : "Lời tình buồn" với chất giọng truyền cảm của một ca sĩ nổi tiếng ... Chìm đắm trong cảm xúc, Quang hồi tưởng về quãng đời đã qua. Bỗng dưng chàng muốn chia sẻ ca khúc này với bất cứ một ai đó để có được sự ấm áp và trốn chạy nỗi cô đơn thấm đẫm trong những ngày mưa buồn bã như hôm nay.

Câu chuyện rắc rối bắt đầu từ đó, từ cái face messenger đáng yêu này, nó đã kết nối mọi người trên cái hành tinh cô đơn này lại với nhau ...

Qua danh bạ messenger Quang bắt gặp một địa chỉ, và chỉ một cái click bản nhạc được chia sẻ, đã được gởi đi…

Mở đầu là những giòng sms, mỗi ngày mỗi sáng mỗi chiều sau giờ làm việc ... Cũng chỉ là những thăm hỏi xã giao, những câu chuyện về việc làm, gout âm nhạc, cà phê, cuộc sống của mỗi người… Ngày qua ngày, lâu dần trở thành một thói quen không thể thiếu và cả hai đã trở nên thân thiết hơn từ lúc nào không hề biết!

Qua những cuộc trò chuyện, Quang đã được biết nàng hiện là một single mom, nàng sống cùng với gia đình anh chị, làm việc ở một bệnh viện tư cách nhà 5 Km. Con Thục được gửi vào một trường nội trú trong thành phố. Cứ mỗi hai tuần nàng lại đón cháu về chơi với mẹ và các bác ... Trong những lần trò chuyện như vậy Thục đã nói về mình, về cuộc đời mình rất thật ... 

Cuộc sống của Thục trong những năm tháng mà gia đình riêng của nàng như một địa ngục, nàng đã phải sống và chịu đựng một người đàn ông không ra gì mà nàng đã yêu lầm và sống với danh nghĩa vợ chồng hàng chục năm trời. Rất nhiều lần nàng muốn vượt thoát ra khỏi cuộc sống khổ ải đớn đau ê chề tủi nhục bằng cách ly hôn ...Thế nhưng lại bị một lực cản vô hình của sự giáo dục phong kiến của gia đình đã ăn sâu trong từng nếp nghĩ ... Thục đã thuộc nằm lòng những câu ca dao tục ngữ nói về tình nghĩa vợ chồng, đạo lý cha con, kính trên nhường dưới vì vậy nàng đã phải chịu đựng suốt một quãng thời gian dài, bằng những năm tháng tươi đẹp của cuộc đời một người phụ nữ! Nó đã bào mòn nàng trong từng ấy năm trời như một thứ dung dịch acid ăn mòn một thứ kim loại nào đó… Kim loại đó là tâm hồn, là tuổi thanh xuân của nàng!

Cho đến một ngày nàng đã vượt thoát được những rào cản vô hình của sự giáo dục phong kiến và quyết nói thật với anh chị về những chịu đựng, đau khổ, mòn mỏi của nàng khi phải sống một cuộc sống tệ hại như vậy...

Cuối cùng nàng đã thành công trong việc giải thoát cuộc đời nàng khỏi người đàn ông tệ bạc, vô trách nhiệm ấy bằng một bản án ly hôn ... Khi cầm được quyết định nàng đã ứa nước mắt thở phào nhẹ nhõm ... Nàng đã ra đi với hai bàn tay trắng, trắng như khi mới được sinh ra... Nhưng nàng vẫn cảm thấy vui vì đã được sống một cách mạnh mẽ, cứng rắn và cố gắng làm việc để nuôi con, đứa con quý giá nhất trên đời sau bi kịch hôn nhân của nàng.

Thục nói:

-Nhiều năm qua em đã cố gắng sống, vì mọi người xung quanh mình, và thỉnh thoảng giật mình nghĩ lại, không hiểu sao mình lại sống nổi trong từng ấy năm!?

-Cuộc hôn nhân đó quả là đắt, nhưng nhờ vậy em hết yếu đuối, trưởng thành hơn, và sẽ sống tốt dù có chuyện gì xảy ra đi nữa...

-Trước kia em hay hỏi tại sao mình lại gặp những chuyện như vậy, hay gặp người như vậy... Giờ thì em biết rằng: chẳng tại sao cả, gặp là gặp, thế thôi.

-Hết nợ, được về sống trong vòng tay bảo bọc của gia đình là hạnh phúc rồi. Và bây giờ bên cạnh, còn có những người bạn tốt và gia đình anh chị… kể luôn cả anh, luôn đồng cảm cùng em, mong em sống vui vẻ và hạnh phúc...

-Em ước ao mình không phải đi đâu cũng chỉ có một mình... Nhưng thôi kệ, bình an là được rồi!

Khi xem đoạn thoại này của Thục câu này, Quang cảm thấy ngùi ngùi trong tâm hồn vì chàng có hơn gì nàng đâu!? Cũng vẫn một đời "Đi về một mình tôi," không nói ra nhưng Quang mơ hồ có một sự đồng cảm sâu sắc cùng nàng... Chàng cảm thấy thương nàng, thương mình... hai mảnh đời cùng chung cảnh ngộ!

Một lần khác:

-Khi thoát ra được cuộc sống ấy em ngộ được rất nhiều điều, một cuộc hôn nhân như vậy đâu phải hoàn toàn vô ích đâu anh? Em được một đứa con ngoan, trở thành một người lớn đàng hoàng chững chạc, biết yêu quý bản thân mình hơn.

………………….

 

Câu chuyện cứ kéo dài bất tận, lúc thì nói về âm nhạc của Giovani Marradi với ...only you, just for you, I love you so; lúc thì về Igor Krutory, Sad Angel với you are in my september, cũng có lúc chuyển đề tài qua cuộc đời và triết lý sống...

Cũng có lúc nàng đùa cợt : 

-Anh cũng dở ẹc! Về Việt Nam hoài mà không có một mảnh tình vắt vai. 

Quang cười cười đùa cợt với nàng:

-Thế em không dành một chút xíu nào cho anh sao? 

Thục đáp lại:

-Ngồi tán với anh hàng giờ vầy còn chưa chịu à?

Quang đùa cợt lại:

- Anh chịu em vì câu nói này à nha!

Cứ như vậy tình bạn của Quang và Thục lớn dần theo năm tháng. Mức độ tin cậy ngày càng lớn dần để có thể nói hết cho nhau nghe những bí mật của đời mình. Một ngày không được nói chuyện với nàng thì Quang gần giống như một thằng người dật dờ, làm bất cứ chuyện gì cũng không ra hồn, thậm chí ở sở làm còn mong được nghỉ sớm. Thế đấy, hôm nào nàng không bận việc được nói chuyện với nàng là trái tim Quang đã đập những nhịp hoang dã...

Quang không biết những ngày sắp tới sẽ ra sao!? Chàng đã quen với thói quen là được nói chuyện với Thục mỗi ngày rồi. Đôi khi chàng nghĩ, đến một lúc nào đó có một thay đổi trong cuộc sống của nàng và chàng, không được gặp nàng (qua online ) nữa, liệu cuộc sống chàng sẽ ra sao ?

Quang nói thầm trong hơi thở tràn đầy sự xúc động: "Anh đã quen có em bên đời rồi Thục ơi! Anh yêu em, yêu cả câu chuyện của đời em”.

 

oOo

 

Quang đến Night club hơi trễ một chút. Chàng kiếm chiếc bàn được đặt trước trong một góc khuất, đến quầy gọi cho mình một chai Chivas. Chìm đắm trong cái vị nồng nồng cay cay đậm chất rượu Tây, ngoài piste là từng đôi, từng đôi… dập dìu theo những âm thanh của một giai điệu Rumba ỏn ã đậm chất La Tinh cộng thêm giọng hát cao vút truyền cảm của người ca sĩ như làm tâm hồn chàng mềm đi, chìm sâu, chìm sâu trong những âm giai trữ tình của bản nhạc Besame Mucho ...

Bỗng dưng Quang thấy nhớ Thục vô cùng. Tiếp tục một cốc Chivas nữa... nữa… nữa. Quang thấy mình như đang lâng lâng bay bổng, bay mãi, như bay vào một nơi nào đó thật xa lạ, một nơi không còn những dằn vặt, khổ đau vì mọi thứ trong cuộc đời này. Chàng mơ hồ như nghe tiếng Thục đang nói cười thánh thót đâu đó…

Trước mặt Quang bỗng xuất hiện mấy bóng dáng phụ nữ, hình như đang tìm bàn trống ... Tất cả những bàn khác hầu như đều có người, Quang vì đã book trước nên đã có một chỗ ngồi khá thoải mái. 

Tìm không có bàn trống nào nữa nên các cô quay lại bàn Quang đang ngồi... Một người trong nhóm hỏi Quang:

- Xin lỗi anh đang chờ bạn? Quang chưa kịp trả lời thì một người khác nói chen vào: 

- Nếu anh đi một mình xin anh cho tụi em ngồi cùng bàn cho vui... Và như vậy có phiền anh không ạ ? Tụi em tìm nãy giờ mà không có bàn trống ...

Quang nói: 

- Xin mời, các bạn cứ tự nhiên tôi ngồi một mình cũng buồn. 

Nói xong Quang lại tiếp tục chìm vào những cảm xúc riêng của mình, chàng miên man trong nỗi nhớ về Thục, mọi thứ như rối tung hết lên trong tâm trí chàng...

Hình như ban nhạc đang tiếp tục một khúc luân vũ... "Le blue Danube" của Johann Strauss...

Mọi người ra sàn. Chỉ còn lại chàng và một cô gái trong nhóm ở lại bàn. Chàng im lặng uống rượu và đắm chìm trong nỗi nhớ về Thục, còn cô gái ngồi nhìn bâng quơ ra píste... Không ai nói điều gì ...

Cả hai như chìm sâu trong thế giới riêng của mỗi người... Chàng lại rót tiếp cho mình một cốc Chivas rồi đắm chìm trong những âm thanh trầm bổng của âm nhạc và nỗi nhớ... 

Bỗng chàng nghe ... hình như cô gái ngồi cùng bàn đang hỏi mình:

- Anh không nhảy à? Em thích điệu luân vũ này nhất, nó như những dấu chân chim quay... quay... quay những vòng tròn vô vọng !

Quang như sực tỉnh nói: 

- Nếu vậy xin mời em khúc luân vũ này. 

Quang đưa cô gái ra piste với những vòng quay nhịp nhàng của tiết điệu valse, cứ thế, hết vòng này đến vòng khác... theo tiếng nhạc chơi vơi... Cô gái tự giới thiệu, em tên là Thùy... Ừ mà anh khiêu vũ rất điêu luyện, nhảy mà cứ như rong chơi, nhẹ nhàng, thanh thoát... Chàng lí nhí:

-Cô cứ nói quá lời... Ừ mà cô cứ gọi tôi là Quang.

-Tiếp tục theo tiếng nhạc họ đã quay những vòng luân vũ cho đến khi bản nhạc chấm dứt mà cũng đâu hay vì Quang đang miên man nhớ Thục một cách lạ lùng và tự nhủ thầm: “Thục ơi ! Anh đang như những bước chân chim và đang quay những vòng quay vô vọng của khúc luân vũ trong nỗi nhớ về em khôn cùng... Một lúc nào đó anh sẽ rã rời và gục xuống trong nỗi đau của chính mình... Thục ơi !”

Cô gái hỏi :

-Hình như anh đang có chuyện buồn thì phải? Em xin lỗi đã hơi tò mò ...

Quang nói cho qua chuyện:

-Không có gì đâu. Tại tính tôi nó như thế... buồn vui bất chợt. Mong cô bỏ qua cho những bất nhã của tôi... Cô gái nói:

- Em hiểu... anh đừng lo. 

Ngần ngừ một thoáng, cô gái lại nhỏ nhẹ: "Em có biết một người, mới thời gian gần đây thôi, biết nhưng chưa hề gặp. Người ấy có những hiểu biết, sở thích về âm nhạc nghệ thuật…. giống như anh…

Và họ đã khiêu vũ với nhau hết bản này qua bản khác... cho đến khi cả hai cảm thấy mệt nhoài và Quang cũng vừa đủ thấm men của chai Chivas. Quang đưa cô gái về bàn. Lúc này chàng hầu như không còn nhận biết được gì xung quanh, chỉ nghe tiếng cô gái nói với mấy người bạn:

-Anh ấy say rồi, chắc phải đưa anh ấy về thôi, mà về đâu nhỉ? Không card visit, không địa chỉ, rồi thiếp đi lúc nào không hay biết... 

 

Đầu nhức như muốn nổ tung, Quang mở mắt, thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ và tự hỏi, mình đang ở đâu đây?

Tiếng cô gái mà chàng gặp tình cờ đêm qua ở phòng trà, nói với chàng:

-Đêm qua anh say quá... Em có pha sẵn cafe cho anh đây, anh uống cho tỉnh người.

Quang hỏi: 

-Đêm qua tôi đã ở đây? Xin lỗi, tôi có làm điều gì không phải?

-Đây là nhà em, anh say như chết mà làm cái gì được... Em lập lại em tên là Thuỳ ... Tối hôm qua chúng ta đã khiêu vũ với nhau từ bản thứ ba cho đến bản cuối và rồi... anh đang ở đây. Thuỳ vừa nói vừa cười khúc khích như có vẻ châm chọc. 

Ký ức dần trở lai với chàng, một đều gì đó thật lạ vừa đến trong tâm trí: “ Phải chăng đây là Thục, “Thùy-Thục” những cô gái trên mạng Face book thường dùng tên khác để chuyện trò, nhằm giấu đi tâm sự… Quang muốn hỏi, nhưng rồi lại thôi!

oOo

 

Chúng tôi đã là Partner từ lúc ấy, mỗi khi có dạ vũ cô ấy đều phone rủ tôi cùng đi... Tôi không biết nên vui hay buồn lúc này. Tôi nghĩ cuộc đời luôn là những chuỗi tình cờ. Tình cờ tôi quen biết Thục... Tình cờ tôi yêu nàng… Rồi lại tình cờ tôi gặp Thuỳ ở một night club, tình cờ khiêu vũ với nhau ... Tình cờ tôi say mèm ... Tình cờ là partner... Không biết cuộc đời tôi sẽ còn trải qua bao nhiêu sự tình cờ nữa ... Thục và Thuỳ cả hai người đàn bà đều bắt đầu tên của mình với một chữ T.

Hạnh phúc và khổ đau thường đưa đẩy con người ta đi trên bước đường đời vô định bởi những sự tình cờ. Rồi sẽ như thế nào ... ? Dù thế nào đi nữa thì trời sinh ra đàn ông và đàn bà là để họ tình cờ gặp nhau... yêu nhau... xa nhau ...

Một đêm như đêm ấy, Quang hỏi Thùy:

-Hôm nay thứ bảy, Thục đã đi đón cháu về chưa? Thường thì khoảng mấy giờ Thục phải đến bệnh viện?

Cô gái Thùy như hốt hoảng, trấn tỉnh lại rồi trố mắt nhìn Quang:

- Anh là Quang,”kẻ phụng thờ cô đơn” trên Face book?

- Ừ, là anh! Thục có tin rằng tình cờ luôn đi chung với định mệnh để tạo nên những điều diệu kỳ trong cuộc sống này không? Bằng trực giác, anh đã nhận ra em từ những bước nhảy đầu tiên của đêm hôm ấy!

Một sự im lặng choán ngập thời khắc ấy. Quang kéo sát Thùy vào người, nghe tim mình và tim nàng rộn ràng…Nụ hôn ngọt ngào trao nhau trong bóng tối mờ mờ, hai đôi môi cô đơn băng giá nhiều tháng năm gắn chặt vào nhau như chưa hề biết đến chia xa… Quang siết nhẹ vòng tay ôm thì thào bên tai Thục:

-Thục ơi! Anh sẽ quay… sẽ quay mãi nhịp luân vũ như những dấu chân chim nô đùa trên cát… và nghĩ về em, không ngừng biết ơn những tình cờ trong đời! 

Thục ơi ... Thục ơi !

 

Những ngày cuối hạ 2017

Lý Quang Hoàn

 

Tác Giả Lý Quang Hoàn

 

 

 

06-CÓ NHỮNG NGÀY THÁNG RẤT LẠ

 

       Có những ngày tháng mà đường đi của những con chữ dường như tắt nghẽn ở phía bên kia đầu cầu ... nơi con đường tràn đầy bóng mát của hai hàng cây xanh thờ ơ trong gió ...

Nơi mà những con chữ vô hồn lũ lượt tràn lên ... ứ đọng và loay hoay tìm đường thoát thân ...

Cũng giống như những dòng máu bị tắt nghẽn không tìm được đường về tim.

Chúng đã bị chặn lại bởi những cặn cọt bám cứng ở hai bên thành mạch và cứ như thế mạch máu căng cứng và phồng lên ... 

Tôi e rằng một cơn đột quỵ lại sắp sửa xảy ra ... 

Một ai đó sửa soạn ra đi ... 

Mà không hề biết rằng mình sẽ ra đi ... 

Ngôi giáo đường trong thành phố đang gióng những hồi chuông cầu hồn nhuốm màu bi thiết ... 

Mọi người vội vã đi tim chỗ trú ẩn khi cơn bão tràn vào thành phố bất thình lình ... 

Hình như đêm qua đã có một cơn mưa đổ về thành phố ... xua đi những ồn ả nóng bức của những ngày hè 

Tôi ngồi im lặng như một pho tượng lúc đang thưởng thức một khúc reo dây “ Recuerdos de la Alhambra “ với John William 

Tâm hồn tôi hình như đang bay bổng vào chốn thinh không ... hình ảnh một ai đó đang lãng vãng quanh quất đâu đây cùng với tiếng kêu gào của quá khứ đang vang lên trên bầu trời ẩm ướt hương vị sương đêm ...

Ngày tháng như dài thêm ra theo vòng tay em một thuở nào nhớ hoài quay quắt

Đêm câm lặng không thốt nên lời

Tiếng ca khàn đục vỡ oà loang đi trên nền trời đêm xạm xịt với từng vệt trắng dài với gam màu sữa đục

Tôi lọt tõm vào một khoảng không gian mơ hồ không màu không sắc, không mùi vị

Đôi chân dắt díu tôi đi vào một khoảng không mơ hồ ...

Tình yêu giống như một loại thuốc mê nặng đô vì vậy không một ai ... già trẻ trai gái thoát ra khỏi được cơn lốc của đời mình ... cùng với những chua cay, đớn đau từ lúc ấy bắt đầu lên men và bốc mùi khó chịu ...

Mỗi ngày trôi qua chóng vánh và lão già thời gian vẫn không chịu buông tha cho tôi hoặc bất kỳ một ai ... những người ngã ngựa ngay chính trong cuộc đời mình hoặc cuộc đời của một ai đó ...

Tiếng chuông giáo đường vang vọng trong ngày lễ thánh và mọi người lũ lượt rủ nhau cùng đi xưng tội với những tội lỗi trời ơi đất hỡi, vị cha xứ gật gù trong căn phòng tối tăm như hủ nút và phán ra những câu xanh dờn nhằm xoá đi những tội lỗi của nhân gian.

Cũng giống như những người khác, tôi sắp hàng bước vào căn phòng tối để thú nhận những tội lỗi mà mình đã phạm trong đời mong được chúa thương xót cứu rỗi một linh hồn sắp sa vào chốn địa ngục, nơi một bầy dạ quỷ đang chờ đợi cùng tiếng loảng xoảng của chén đũa để chờ đợi một bữa tiệc thịnh soạn cùng với những linh hồn quỷ ám

Ngày tháng trôi đi chóng vánh và sẽ không còn gì để nghi ngờ rằng chuyện tôi yêu em mãi trong cuộc đời còm cõi này sẽ không hẳn là chuyện bốc phét trong những lúc trà dư tửu hậu ...

Những linh hồn cô đơn khép nép run rẩy trong bóng đêm nhờ nhờ hơi sương

Những chuyến xe đang chờ đợi những người khách cuối cùng mà điểm đến sẽ là một vùng quá khứ, nơi có những chiếc bóng đèn nhiều màu sắc, nhấp nháy trong đêm

Tôi ngồi cuối trên một hàng ghế ọp ẹp, bên cạnh tôi là một lão tuổi trung niên, miệng cứ lải nhải những câu thơ rẻ tiền mô tả về một thứ tình yêu kỳ cục của những lão già lắm tiền nhiều bạc và ham mê những của lạ chân dài và cuộc đời lại bắt đầu xí lắc léo từ đây ...

Chiếc xe bắt đầu khởi động, những vòng quay của chiếc động cơ già nua tạo nên những tiếng ồn vô lý, tôi lặng im với những nghĩ suy của riêng mình, nhìn bâng quơ về phía mọi người với đôi mắt vô hồn.

Sẽ là rất lạ lẫm như những ngày mới bước vào đời cùng tiếng khóc oa oa kéo dài từng hồi không ngớt và cũng sẽ không có gì đáng ngạc nhiên khi chúng ta ra đi chỉ với những tiếng thở dài ngắt quãng ...

Thế là chuyến đi rồi cuối cùng cũng phải có một nơi để đến

Những chiếc xe cứ mãi dằn xóc trên những con đường thiên lý

Và cuộc mưu sinh cũng đã đến hồi kết thúc ...

Một đời bươn chải, lúc ra đi cũng chỉ một đôi tay, một thân xác đã miệt mài cạn kiệt ...

Một vòng tay rồi cũng chẳng níu kéo được ai ...

Đời vô vị sẽ còn dài dài vô vị 

Hỡi những ai vẫn còn mơ mộng hão huyền ... chim đã thôi bay, cá đã thôi lội, những đóa hồng trong khu vườn xưa đã thôi nở ...

Ôi một thuở xuôi tay mắt nhắm mơ người ...

Và những chuyến xe cuộc đời mãi trôi ngược về phía hư vô, 

Tôi còn lại gì ... Em còn lại gì ... mọi người còn lại gì ...

Chỉ là những khóc than cho một kiếp người như thể đêm bỗng chốc rơi ập vào vùng bóng tối

Những nỗi niềm chỉ mãi là những nỗi niềm không nguôi

Ôi những chuyến xe cuộc đời đưa tôi đi những chuyến đi luẩn quẩn

Đi và về ... đời người chỉ có vậy mà thôi !

 

 

Lý quang Hoàn

 

 

Tác Giả Lý Quang Hoàn

 

 

05-Buổi Sáng Trong Quán Cà- Phê Ở ESTERO

 

Tôi buộc sợi dây vào hai đầu của nỗi tuyệt vọng ...

Thấm đẫm những giấc mơ phù phiếm

Giấc mơ của một thời chữ nghĩa ...

Chứa đầy mùi vị mưu sinh

Những cơn gió lê la trở về từ hai bên góc phố

Sau những ngày dong ruổi bê tha ...

Bài tụng ca cất lên từ bờ môi của những người đàn bà 

cùng với sự im lặng vô nghĩa ...

Những người đàn ông trong thành phố trốn chạy nỗi cô đơn 

bằng cách khuây khỏa với những cô gái làng chơi 

Nhưng sau đó ... 

hơn bao giờ hết lại thấm thía nỗi buồn

Sự hụt hẫng luôn làm cho quý ông thất vọng ...

Bởi cuộc đời luôn là những vòng quay khép kín

Luôn giống như những bài thơ với những ý tưởng trùng lập

Người ta nhai đi nhai lại những câu nói đời thường

trong những ngôi nhà cổng kín tường cao ...

Được xưng tụng bằng những ngôn từ : nhà này ... nhà nọ ...

Và ...

Bên kia nửa vòng quay trái đất một người bạn tôi vừa mới ra đi

Đi mà không bao giờ quay lại ... 

sự tức tưởi rành rành như cái chết

Rõ ràng là những cái chết không bao giờ báo trước 

Để mọi người có thể phung phí 

quỹ thời gian của mình ... không thương tiếc ...

Tất nhiên thời gian sẽ chẳng bao giờ quay lại ... 

cho dù ai đó cố níu kéo đến hụt hơi ...

Hụt hơi cho đến cuối đời ...dù rằng nỗi lòng đang héo hắt

Để ngồi lại đây đếm những buổi sáng rời ...

những buổi sáng đã trôi đi trong thinh lặng ...

Nhớ lại những ngày cùng em ngụp lặn 

trong chốn phù hoa vô vàn sắc màu tình ái

Tôi lảm nhảm những bài tình ca 

xưa lắc xưa lê ...

Trải lòng mình trên những câu thơ ...

những bài thơ không vần không điệu ...

Chỉ là những con chữ chạy nhảy nô đùa tung tăng ...

trên dòng thời gian sắp cạn ...

Tôi lang thang trên những thành phố lạ ...Cape coral, Estero, Napple ....

Để đi tìm ... tìm một điều gì đó thực sự là quá viễn vông ...

Như những hàng cây gục đầu buồn bã

Trên những con phố vắng không người qua lại

Cùng những mật ngữ dật dờ, lãng đãng như những gã say

Và cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến 

như những viên valium lăn lóc trên bàn ...

Những Giovanni Marradi, Ernesto Cortazar ... vẫn không đủ xua đi nỗi buồn ...

cây Thánh giá và gác chuông giáo đường luôn thờ ơ với mọi chuyện

...

Ngày dường như vẫn còn lãng vãng đâu đó ...

Trong quán cà phê tình cờ nghe ...

những người đàn bà bàn bên ngồi tán dóc

Chuyện chồng con, cơm áo gạo tiền ...

Kể cả những chuyện phòng the bí hiểm

Nghe xong chắc có kẻ sẽ đỏ mặt ...

Họ nói nói cười cười tỉnh bơ ...

như những khóe môi đỏ chót ...

Không ngượng ngùng xem như chuyện cơm bữa hàng ngày

Tôi ngồi đây im lặng vờ vịt như chẳng hề nghe thấy ...

...

nghĩ về những nụ hôn dính mầu son đỏ ...

Trên đôi môi của những gã đàn ông yêu vội sống cuồng ...

Với những cuộc tình hờ chia tay là chuyện nhỏ

Bởi tình một đêm ...đến rồi lại đi thì có gì là lạ

Tôi ngồi đây...một mình...ly cà phê trống vắng

Sóng sánh buồn...nỗi buồn bâng quơ 

Ngày trôi đi trong nỗi nhớ hững hờ ...

Như đêm thiếu phụ chong đèn ngồi nhớ lại

Những ngày đáng yêu đã trôi qua trong đời 

Những vụn vỡ một thời dong ruổi

Ly cà phê vẫn còn đăng đắng trên môi !

 

Lý quang Hoàn

May 28, 2019

 

Tác Giả Lý Quang Hoàn

 

 

04-Trong Đêm Sinh Nhật Nàng

 

Tôi thắp từng que diêm.

Từng que diêm.

Không đủ sáng cho cuộc tình 

lên khơi... lên khơi...

 

Nàng rực rỡ trong màu áo đỏ.

Giống câu chuyện ngụ ngôn về cô bé quàng khăn đỏ và con cáo.

 

Tôi ôm đàn. Hát một bản tình ca.

Nỗi hụt hẫng chợt đến.

 

Và thật lạ. Tôi như người mộng du.

Bản tình ca đứt đoạn.

 

Nàng ngồi im lặng 

Trong bóng tối dịu dàng

Khuôn mặt nàng nhạt nhoà

Trong bóng đêm.

Thì thầm. Thì thầm.

Thì thẩm. Thì thầm.

Những lời nói. Những lời nói.

Thì thầm. Thì thầm.

Đưa tôi đi.

Xa cuộc tình rời.

Hạnh phúc như xa xôi.

Xa xôi.

Vòng tay tình ái.

Tôi ơi. Tôi ơi.

 

Tôi ơi. Tôi ơi..

Đêm sinh nhật hời.

Nỗi buồn tôi.

 

Lý quang Hoàn

 

Tác Giả Lý Quang Hoàn

 

 

03-KHI NGƯỜI TA CÒN TRẺ

 

          Ngày còn trẻ tôi vướng phải rất nhiều tật xấu, chẳng hạn như hay đi chơi khuya, la cà các quán bar nốc rượu mạnh, tán dóc với bọn bạn vừa trai vừa gái, sau đó cả bọn kéo ra " Dốc sương mù " * làm thêm vài chai bia và một cái lẩu cá hú rồi ngất nga ngất ngưỡng tìm đường về nhà. Mấy đứa bạn luôn luôn đòi chở về nhưng tôi lại thích lang thang trên đường khuya một mình.

Dạo ấy ba tôi là người rất nghiêm khắc và ông không thể nào chấp nhận có một đứa con hoang đàng chi địa như tôi. Vì vậy mỗi buổi tối sau bữa cơm ông gầm gừ nhìn tôi và nói, " Nhớ về sớm, còn khuya quá thì xéo mẹ mày đi đâu cho khuất mắt. Tao không có cái loại con trời đánh như mi." Nhưng ông nói thì nói và tôi đi thì vẫn đi.

Những ngày sau đó, ông mua một sợi dây xích sai anh người làm vườn khoá cổng chính ( vì nhà tôi nằm giữa một khu vườn rộng, cổng chính với hàng rào khá cao phía trên được gia cố thêm dây kẽm gai nên không cách nào leo tường vào được ). Ông giao chìa khoá cho anh làm vườn và cấm tuyệt đối không được mở cửa cho tôi vào khi đi chơi khuya về. Khoảng sân vườn cũng khá xa, nếu tôi hét to lên để kêu anh ta mở cửa chắc chắn tiếng kêu sẽ đánh thức ba tôi dậy và cơn thịnh nộ của ông sẽ trút xuống đầu tôi, thằng con mất dạy như ông thường chửi tôi.

Suy nghĩ mãi cuối cùng tôi cũng nghĩ ra được một diệu kế. Tôi mua một sợi dây thừng khá dài và lấy lòng anh người làm, giúi cho anh một cây Basto và ít tiền cà phê. Ngược lại, mỗi đêm sau khi khoá cổng và đợi cho ba tôi đi ngủ, anh cột sợi dây thừng vào cổ chân mình rồi kéo dài ra tận cổng, thế là từ đấy mỗi đêm tôi tha hồ đi chơi khuya và khi trở về nhà lẻn vào phòng mình một cách an toàn mà ba tôi không hề biết, bởi chỉ cần giật sợi dây thừng đánh thức anh làm vườn ra mở cổng thế là xong.

Sự việc diễn ra khá lâu, ba tôi không hề hay biết và ông nghĩ chắc thằng con trời đánh đã tu tâm dưỡng tánh vì mỗi buổi sáng ông đều vào phòng tôi kiểm tra thì thấy sách vở luôn luôn nằm ngổn ngang trên bàn học trong khi tôi ngủ như chết. Một hôm ông vào kiểm tra cùng mẹ tôi. Tôi làm bộ như đang ngủ say nhưng vẫn vễnh tai và mở hi hí mắt xem ông bà làm gì. Nghe ông nói với mẹ tôi: 

- Bà thấy không nhờ tôi nghiêm khắc nên dạo ni thằng Ba thay đổi nhiều, không đi chơi khuya lại còn biết thức khuya ôn bài nên giờ ngủ say không muốn dậy nữa.

Nhưng quả thật trời bất dung gian, một hôm hình như khó ngủ ông thức dậy lúc nửa đêm và đi dạo trong vườn bị vấp sợi dây thừng, thế là mọi chuyện đổ bể. Anh làm vườn khăn gói ra đi, còn tôi ăn một trận đòn nên thân. Sau đó tôi được gửi vào một trường dòng dù gia đình tôi không theo công giáo, nhưng nhờ sự quen biết của ba tôi nên các cha đã nhận.

Các bạn không biết đâu, kỷ luật trong trường dòng thì khỏi phải nói, rất nghiêm khắc. Chúng tôi, ngoài các môn học phổ thông ra, chúng tôi còn phải học thêm tiếng La tinh. Môn học quả thực khó trời kêu, rồi học sử dụng một số nhạc cụ như mandoline, guitar, saxo, clarinette, violon. Quả thật tôi là loại dùi đục chấm mắm tôm nên không học được món nào cho ra hồn. Bị phạt cấm túc liên tục, lại còn bị đuổi ra làm vườn.

Rồi tánh nào tật đó. Tôi tập họp được một nhóm gồm năm đứa, học thì lười nhưng chơi thì giỏi, bày mưu tính kế qua mặt các cha để đêm đến trốn ra ngoài đi chơi khuya, nhảy nhót, nhậu nhẹt. Tôi cũng quên không kể cho các bạn là tôi quen hai đứa bạn gái con nhà giàu cũng lâm vào hoàn cảnh như tôi, bị gửi vào trường ma soeur cũng nội trú. Tôi đã bắt liên lạc được với tụi nó.

Như kế hoạch đã định, cứ mỗi đêm trước giờ ngủ, cha giám thị đi kiểm danh một lần. Chúng tôi đợi cho xong giờ kiểm tra bèn lấy cái gối ôm đặt lên giường rồi trùm mềm lại giống như một người đang ngủ và nằm dưới gầm giường. Xong giờ kiểm tra, từng đứa, từng đứa bò ra khỏi phòng, leo rào, mò đến trường các sơ nơi mấy đứa bạn nữ đang nội trú. Bịt tay lên miệng và sau vài tiếng huýt gió ra ám hiệu, rồi từng đứa, bịch.. bịch. Thế là cuộc vui bắt đầu cho đến một hôm, bọn tôi leo rào về lại trường. Từng đứa một nhảy xuống. Bất ngờ một đóm sáng từ một chiếc đèn pin loé lên...  trên tay cha giám thị!

Thế là sáng hôm sau chúng tôi theo cha giám thị đến bệnh viện thành phố khám, thử máu, xem có đứa nào bị mắc bệnh xã hội hay không. Về lại trường, khi vừa xuống xe đã thấy cha mẹ tôi và những phụ huynh khác được mời đến để kể tội và nhận mấy thằng ác ôn chúng tôi về vì các cha không nhận cho nội trú nữa.

Rồi dòng đời vẫn trôi mặc kệ chuyện quái quỷ gì xảy ra.

 

Tôi đã trải qua nhiều cuộc tình vụn vặt với nhiều người con gái. Quen, biết, yêu, thất tình, rồi lại yêu.

Một ngày tôi chợt nhận ra là mình đã già theo tháng năm. Nhưng vẫn không thể nào thay đổi được những thói quen đã hằn sâu trong tôi suốt một thời tuổi trẻ.

Tôi vẫn sống độc thân, đã gia nhập quân đội lang thang trên các chiến trường Tây nguyên Pleiku, Kontum, Buôn mê thuột, Quảng trị, Thừa Thiên Huế... Cũng vẫn thói nào tật nấy, sống sót sau các trận đánh trở về phố, cũng lại nhậu nhẹt, qua đêm với các cô gái ở Xóm Thượng**, để rồi những ngày hôm sau lại lê la ở một xó rừng hay góc núi. Cuộc sống không biết đâu là bờ là bến.

Thế rồi biến cố 1975 đã đưa đẩy cuộc đời tôi qua một ngã rẽ khác. Như bao người lính bị kẹt lại, tôi đã phải đi cải tạo. Những ngày tháng gian khổ lại tiếp tục. Tôi và một số anh em sĩ quan, hạ sĩ quan, binh lính gồm nhiều binh chủng bị chuyển qua nhiều trại tù khác nhau như căn cứ La sơn, vùng sơn lam chướng khí Nam Đông, Khe Tre. Số sĩ quan còn lại bị lùa về tận Buôn Hồ. Ở đây chưa được 6 tháng lại bị chuyển về Trại Ái Tử *** cách quốc lộ 1 hơn 20 Km đến Trà Liên, nơi có căn cứ Phượng Hoàng cũ của VNCH, một thời lẫy lừng của Tiểu đoàn 6 TQLC.

Sau này họ đã sát nhập trại nữ phục hồi nhân phẩm Tây lộc Huế vào phân trại 1 bao gồm đủ mọi thành phần, từ gái làng chơi đến nghiện ngập, trộm cắp, mà họ gọi chung bằng một cái tên là " Tệ nạn xã hội ".

Những lần chuyển trại này là khởi đầu cho những chuyện tình ướt át đẫm màu tiểu thuyết. Họ đã gỡ gạc nhau chỉ với vài ba tảng đường đen, gói thuốc lào, cân đậu phọng. Nhưng cũng có những mối tình sống chết với nhau bằng những cuộc trốn trại dẫn đến những cái chết thương tâm bên bờ suối góc rừng vì đói khát hoặc sốt rét. Nghĩ cho cùng con tim cũng có những lý lẽ riêng của nó, bởi vì cuộc đời càng khốn khổ và tuyệt vọng bao nhiêu thì người ta càng dễ dàng tìm đến với nhau bấy nhiêu.

Tôi cũng là nhân vật chính trong một chuyện tình trong những chuyện tình đó. Thôi cũng đành nhắm mắt đưa chân. Bởi khi càng gần gủi với nỗi tuyệt vọng, những con người tuyệt vọng luôn tìm cách đến với nhau hơn cả về bản năng lẫn tinh thần.

Tôi đã sống những ngày như thế đó. Từ một cậu ấm với vòng tay bảo bọc của gia đình, muốn gì được nấy, muốn gì làm nấy bất kể lời khuyên răn của cha mẹ, gia đình cho đến khi trở thành người lính, rồi một tên tù cải tạo.

Quả là đúng thật, bởi khi người ta còn trẻ, người ta chỉ muốn làm theo bất cứ điều gì mình thích và không cần suy nghĩ rằng có nên làm hay không.

 

Bây giờ ngồi đây trong một quán cà phê xa lạ, trong một thành phố xa lạ, một đất nước cách xa đất nước tôi nửa vòng trái đất, tôi đã không còn được nghe tiếng chửi mắng la rầy của ba mẹ tôi nữa. Những ngày mưa tầm tã như hôm nay hòa nhập tâm hồn với tiếng nhạc pha lẫn tiếng mưa rơi và bùi ngùi hồi tưởng về những ngày qua trong quá khứ với sự tiếc nuối khôn cùng.

Con người ta là như vậy. Khi mất đi những người thân yêu thì cũng là lúc chúng ta nhớ về họ khôn nguôi.

Bây giờ khi về già mới thấy được những sai lầm của mình trong suốt một thời tuổi trẻ.

Và ngày tháng đã trôi qua một cách chóng vánh. Những ngày tháng lặn lội mưu sinh ở xứ người. Những ngày như hôm nay, ngồi một mình trong một góc quán cà phê vắng, ký ức tôi lại hiện về như một cuốn phim quay chậm. Những hình ảnh của một thời quá khứ lại hiện lên mãnh liệt hơn bao giờ.

 

Buổi sáng đã trôi qua nhẹ nhàng trong nỗi buồn mang vóc dáng một loài thú tránh đông. Cuộc sống tôi cũng không dễ dàng hơn chút nào. Mỗi ngày tôi lại phải đối diện với chính mình và thấy thương mình nhiều hơn. Một cuộc đời không bằng phẳng và xuôn xẻ như những cuộc đời khác.

Tôi đã sống lặng lẽ trong nỗi niềm mình như một "đớn xót tự đày" nhìn đời bằng con mắt của một kẻ thất bại.

Mỗi ngày trong tôi mơ hồ với niềm hy vọng về một phép màu nào đó. Ngày tháng lịm dần, lịm dần như bóng hoàng hôn khuất dần sau rặng núi xa.

Trước mặt tôi là dòng sông đời ảo diệu. Tôi đã không biết mình còn kỳ vọng vào một điều gì nữa đây. Và cuộc sống tôi đã không êm ả như tôi đã từng mong đợi. Dòng sống ấy đã có lúc êm ả và hiền hoà như bóng dáng mẹ hiền năm xưa, luôn vỗ về ủi an ủi tôi suốt những năm tháng suy sụp sau những năm tháng cải tạo. Có những thời điểm tôi đã sống mà như đã chết. Mẹ đã vực tôi dậy rót thêm cho tôi những nghị lực với sự phi thường của một bà mẹ tần tảo nuôi dưỡng bầy con thành người trong suốt giai đoạn mà trần gian cũng giống như địa ngục. Tôi đã thành người vào những năm tháng ấy. Những năm tháng mà mẹ tôi đã phải bán dần bán mòn từng chiếc áo dài của thời con gái để nuôi chúng tôi đầy đủ với những bữa ăn ngô sắn.

Tôi lúc ấy sau những năm tháng bị vắt kiệt sức khoẻ trong suốt thời gian cải tạo, là anh cả trong một gia đình mà bố bị thất lạc không một tin tức. Mẹ tôi đã quần quật với chiếc xe đạp Peugeot, vật duy nhất còn lại của giai đoạn sung túc mà bà đã bằng mọi cách để giữ lại. Mỗi buổi chiều tôi nhận thêm chân giữ xe đạp từ 4g chiều cho đến nửa đêm khi mà những kẻ thừa tiền mứa bạc ăn nhậu cho đến say khướt,  nồng nặc mùi bia rượu ngả nghiêng trong bóng đêm.

Dạo ấy hầu như cả đất nước này chìm trong sự thống khổ của cơn sốt gạo. Mỗi ngày tôi đưa tay ra nhận những đồng bạc lẻ, những đĩa lòng heo, những mẩu bánh mì thừa, để rồi cả gia dình tám người xúm xít xung quanh một rổ khoai mì luộc được mua bằng những đồng bạc lẻ giữ xe và những đồ ăn thừa thải được cửa hàng ăn uống quốc doanh vứt đi. Và để nuôi đủ bầy con, mẹ tôi và em gái tôi, một cô giáo bị sa thải, đã phải lê la góc phố với mảnh bố vuông vức khá rộng đủ để bày những món hàng lạc-soon, những vật dụng cũ kỹ trong nhà từ những bộ quần áo cũ, chiếc cà vạt, đôi giày, cái đồng hồ quả quít mà hai mặt gương là hình ảnh của bố mẹ tôi trong ngày cưới, thậm chí cả những chiếc áo dài cưới của mẹ tôi ngày bà còn trẻ.

 

Cuộc đời tôi lại tiếp tục chìm sâu trong một bi kịch hôn nhân không lối thoát.

Dạo ấy tôi trở về như một kẻ chiến bại sau những năm tháng tù tội. Sau khi bị hất khỏi chân giữ xe đạp để dành cho con cháu của nhân viên cửa hàng, tôi đã phải tìm cách tự tồn tại cho bản thân mình và gia đình mình như đạp xe xích lô, xin vào làm chân cắt sặt cho HTX mành trúc mặt mây xuất khẩu đi Liên xô. Rồi phu hồ, làm cho HTX lò vôi, lặn xuống biển đục đá san hô, về chẻ đá, vô lò, ra lò, sàng vôi và mỗi ngày phải chịu đựng những câu nói rất đời thường của những công nhân nữ và nam cùng một HTX. Vào những ngày giáp tết thì đánh bóng lư đồng, chân đèn. Nói chung làm bất cứ việc gì để có tiền dù chỉ vài đồng tiền công ít ỏi như một cách tồn tại cho qua những ngày thiếu ăn.

Tâm hồn tôi tràn đầy thương tích cũng giống như đôi bàn tay với những ngón tay vàng ngày xưa đã từng được mệnh danh là H guitar vì thế mỗi lần ôm đàn muốn tấu lại những tấu khúc xưa tràn đầy chất lãng mạn thì bây giờ chỉ là những âm thanh khô khốc, vô hồn. Ôi ! Tôi đã đánh mất tôi hay cuộc đời đã đưa tôi đi quá xa giữa cõi mộng và cõi thực

Rồi như một lực hút vô hình tôi quen biết người ấy lúc còn là một ông giáo xóa nạn mù chữ ở một huyện miền núi, làm bạn với cây guitar và những cung bậc cổ điển. Chúng tôi đã có những đồng cảm trong tâm hồn. Cô ấy là một cô gái cành vàng lá ngọc đã cảm thông cho cảnh ngộ của đời tôi. Gặp nhau, cà phê, âm nhạc, hát hò sau những giờ khắc mệt mỏi với công việc và cùng mong tìm một chỗ dựa cho tâm hồn nhau sau những đau thương và mất mát..

Mọi việc chỉ mới là khởi đầu và con đường phía trước còn dài. Tôi chỉ muốn chia sẻ phần nào niềm vui tôi cùng người ấy bởi vì tôi luôn nghĩ yêu thương một người nào đó chính là yêu thương chính mình.

Nhưng lúc khởi đầu cũng chính là lúc mất đi. Người ấy đã ra đi mãi mãi với một căn bệnh hiểm nghèo. Biết nói sao ngoài nỗi ngậm ngùi. Ngày đưa người ấy đi xa, tôi đã tưởng như mình đã chết.

Và nếu như :

Nếu chia tay là mãi mãi 

Xin một lần rồi mãi chia xa

( thơ Byron German )

Từ dạo ấy,

Một ngày như mọi ngày,  đi về một mình tôi... ****

 

Lý quang Hoàn

________

Ghi chú :

* Dốc Sương Mù : góc Hai Bà Trưng và nhà hát lớn Sài gòn bây giờ.

** Xóm Thượng: một tên gọi của xóm bình khang ở BMT, cao nguyên trung phần VN.

 *** Một số địa danh và ý được trích dẫn từ Trại cải tạo Ái tử, Bình điền của Phạm văn Tiền. 

**** Nhạc Trịnh Công Sơn.

 

 

Tác Giả Lý Quang Hoàn

 

 

02-KHÔNG CÓ GÌ LẠ LÙNG LẮM ĐÂU

 

Không có gì lạ lùng lắm đâu ...

chỉ là những giọt sương đêm

còn đọng lại trên cánh cửa tâm hồn tôi trong những ngày giá buốt

cũng sẽ chẳng là gì cả ...

nếu như em đã không xuất hiện bất chợt trong vùng ký ức tôi mịt mù sương khói,

đã cùng tôi trải qua giấc mơ đêm qua, còn lại nồng nàn hương da thịt với những đam mê và nỗi khao khát rất con người.

Ừ nhỉ !

Em đã bỏ tôi đi sau những gì đã trải qua trong những đêm mộng mị và điều còn lại chỉ là một chút hương đêm thoang thoảng đâu đó trong linh hồn tôi, gã giang hồ luôn khoác chiếc áo Jacket đậm màu phiêu bạt trong những ngày giá buốt ...

Tôi đã sống với những cảm xúc mình xen lẫn những nôn nao luôn dâng tràn làm cay xòe đôi mắt và luôn nghĩ rằng ...

những ngày đông cô quạnh rồi cũng sẽ qua ... 

rồi mọi thứ sẽ trở về nguyên ủy khi những lớp tuyết cuối cùng trên những tấm biển báo ven đường sẽ tan đi dưới ánh mặt trời báo hiệu mùa xuân sắp về ...

Và em cũng sẽ lại ra đi như đã đến 

Rặng thông già hình như đang thì thầm khúc biệt ly ...

dọc theo một chặng đường vô định, những con đường dẫn về quá khứ 

Và điều còn lại trong tôi sẽ chỉ là những tiếng thở dài trong đêm cô quạnh

tôi đã ôm ấp chính mình và ngủ vùi trong chiếc chăn ẩm mốc mùi đàn ông và đã trải qua những đêm dài vô tận ...

Và ...

Cuối cùng tôi cũng chỉ là một ngọn nến si tình ngủ quên trong vòng tay của những giấc chiêm bao nhoè nhoẹt bóng sắc em, người đàn bà kỳ lạ và vàng vọt như mùa thu lá úa

Có đôi lúc tôi lại nghĩ rằng ...

chắc hẳn không phải là em ... mà chỉ là những giấc mơ mỗi đêm luôn ám ảnh trong tôi nỗi nhớ về em rời rã và quá xa xôi, ở tận đâu đó bên kia nửa vòng trái đất... 

Tôi đã đắm chìm chính mình qua những đêm dài huyễn hoặc và tự

chiêm nghiệm đời mình trong những tháng ngày rất lạ 

bên triền dốc hư hao... Ở nơi ấy, cuộc đời em cuộc đời tôi 

vàng vọt như màu khói thuốc !

 

Lý Quang Hoàn

Tháng 12/ 2017

 

Tác Giả Lý Quang Hoàn

 

 

01-Thiên Đường Ở Đâu Vậy Em

 

Giữa hai bờ tuyết trắng

là một khoảng quạnh hiu

Trong lòng tên phiêu bạt

những ngày tháng cuối đông

Linh hồn người xa xứ

Luôn vọng về quê xưa

Ngày tháng buồn nức nở

Những tiếng khóc không lời

Mang âm hưởng ca dao

Dáng em trong mộng tưởng

Bản tình ca năm nào

Như nhoi nhói trong tim

Vọng âm những ngày cũ

Đời thoáng chốc hư hao

Nỗi phiền muộn nhoẹt nhòe

như vòng tay tình ái

Thoáng một chút hư hao

Thiên đường xa vời vợi

Em ở đâu ... ở đâu ?

Những vọng âm ngày cũ

Luôn làm tôi hư hao

Trong những ngày tháng lạ

Đi về ... nỗi nhớ mong

Chìm dần vào quá khứ

Âm vang những ngày xa

Mãi là tên hát dạo

Chìm đời trong tiêu dao

Ngày vàng vọt ... vàng vọt

Đời rồi cũng trôi qua

Ơ hờ năm tháng quạnh

Cùng nỗi buồn phiêu du

Dạo quanh phiên chợ muộn

chỉ bán nỗi buồn rầu

Cho những tên lãng tử

Một đời mãi bôn ba

Tháng ngày hiu quạnh lạ

Nỗi ăn năn muộn màng

Vòng tay em ... không đủ

một đời tôi điêu linh

mọi người ai cũng qua

chiếc cầu tên mộng tưởng

chiếc cầu rất mong manh

Một đời sao rất lạ

Những mối tình lanh quanh

Giòng sông xưa vẫn chảy

Em vẫn quá xa xôi ...

Tôi ngồi ôm quá khứ

Những buồn bã vây quanh

Một đời tôi mãi chạy

Theo những cuộc tình hời 

Để thấy mình ... ngây ngô

Và rất ư ... tuyệt vọng

Trong nỗi niềm hân hoan

Hy vọng ... đời sẽ qua

 

Lý Quang Hoàn

Tháng 12

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền