Thơ Nhã My

 

          Ähnliches Foto     

       

       Hoa Cỏ Mai 

         

                  (Tặng Hoa Cỏ May VTK)

                     

                    Có phải lòng ta đã đắm say

                        Chiều xuân dáng nhỏ nét trang đài

                        Dịu dàng e ấp bên thềm cửa

                        Tha thướt yêu kiều lối cỏ may

                        Em đến mây trôi trời huyễn mộng

                        Người về gió thổi áo mơ phai

                        Bây giờ xa cách vời nhung nhớ

                        Trăm mến nghìn thương một bóng ai

 

                                                           NHÃMY

 

 

Nhà Thơ Nhã My

 

 

Bildergebnis für ảnh cô đơn

 

NHỚ

 

(Dĩ Lục Vĩ Thủ Hạ Cú )

Đã thấy hoa đào nhẹ cánh rơi

Cánh hồng phơn phớt đẹp hương đời

Hương yêu ngày ấy hương tình đượm 

Tình cảm bi chừ cảm luyến vơi

Luyến tiếc nhìn trời mây lặng thả

Lặng lờ soi bóng nước buồn trôi

Buồn thương lại nhớ người năm cũ

Năm tháng đợi chờ ... vẫn thế thôi !

 

NHÃ MY

 

Nhà Thơ Nhã My

 

 

Ähnliches Foto

 

TƯƠNG TƯ!

 

Vương vấn tình ai quá thiết tha

Trắng đêm thương tưởng nhớ người xa

Trăng thề thao thức, trăng đơn lẻ

Bóng liễu chơi vơi , bóng nhạt nhòa

Gối chiếc mơ màng hương tóc thoảng

Cung đàn lưu luyến giọng ngân ca

Sầu giăng phủ kín mùa mong đợi

Chỉ thấy bên mành gió thoáng qua

 

 

NHÃ MY

 

 

Nhà Thơ Nhã My

 

 

Ähnliches Foto

 

BAN MAI

 

Không khí ban mai thật mát lành

Thiên nhiên tô điểm đẹp như tranh

Đong đưa trước ngõ cành lan tím

Buông rũ bên hồ bóng liễu xanh

Sen trắng điềm nhiên  hoa hé nụ

Cúc vàng e ấp bướm chao cành

Vầng dương đỏ rọi chào ngày mới

 Nắng thả tia hồng  giọt mỏng manh

 

NHÃ MY

 

 

Nhà Thơ Nhã My

 

 

Ähnliches Foto

 

HƯƠNG TÓC

 

một lần

duỗi nắng ngờ say

tóc mây  phiêu dạt

phương này có  hay

mùi hương

thoang thoảng xa bay

lượn lờ  sóng nước

phủ  vai  hững chờ

thuyền bơi

êm ả mạn bờ

hình như

sóng tóc vỗ về xưa xanh 

đêm tàn gió tạt loanh quanh

tóc xanh gạn  hết  tình xanh biển trời !

còn lưu luyến

cõi đam mê

còn  thương  hương tóc

chạm lề chiêm bao !

NHÃ MY

Được đăng bởi NHAMY vào lúc 00:50 1 nhận xét: 

Gửi email bài đăng này

BlogThis!

Chia sẻ lên Twitter

Chia sẻ lên Facebook

Chia sẻ lên Pinterest

 Các liên kết với bài này

Nhãn: THƠ NHÃ MY

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2016

ĐÀNH THÔI - THƠ NHÃ MY

ĐÀNH THÔI

Đành thôi tóc hết xanh rồi

Tạ tình nhau buổi cuối đời lệ rơi

Biệt người giấc mộng ngàn khơi

Tim côi vỡ cạn tiếng cười trăm năm

Gọi nhau trong chuyến hẹn thầm

Nén đau  mà rụng hương lòng lặng câm...

 

NHÃ MY

 

Nhà Văn Nhã My

 

 

Kết quả hình ảnh cho ảnh cái chuông

 

TIẾNG CHUÔNG CHÙA

 

(Bài đăng trong facebook ngày 13/2 /2017 và một số com của bạn bè )

    Thành phố nhỏ ,  yên  tịnh và khá đẹp với những hàng đào trổ hoa  rực rỡ mùa xuân, hàng cây phong đỏ lá mùa thu và những lớp tuyết trắng muốt phủ đầy các mặt đường khi mùa đông đến, thích hợp cho những người già về định cư ở đây .

Sau một ngày là m việc mệt mỏi , rủ bỏ bao nhiêu vui buồn , thả mình trong chăn êm nệm ấm , tôi dễ dàng tìm được một giấc ngủ thật ngon lành.Thế mà , con người đôi lúc cũng thật là kỳ,khi phải đối diện với những ồn ào vô lối, với tiếng xe rú ban đêm, tiếng nhạc karaokê đinh tai nhức óc , tiếng chửi bới om xòm của mụ hàng xóm ‘’ văn hóa mất gà” …thì người ta lại thích và cần thiết một sự yên tĩnh , còn giờ đắm chìm trong sự yên lặng quá thì dường như cũng thấy thiếu thiếu một cái gì !

Nhiều khi thức giấc nửa đêm , không gian yên lặng quá , lặng đến nỗi nhiều đêm nghe rõ tiếng sương rơi, tôi bỗng thấy buồn, một nỗi buồn vô cớ nhẹ nhàng …À thì ra không gian trầm lắng này khiến tôi như thấy đang thiếu, thiếu một cái gì gì đó !

Rồi một hôm , bà chị tôi sau thời gian công phu theo Phật pháp, chị đã thỉnh về nhà một cái chuông nhỏ , tiếng chuông nhẹ nhàng buông trong những giờ công phu buổi sáng mai , tôi chợt tỉnh giấc …Đây rồi, tôi đã tìm ra!

      À, thì ra là cái tiếng chuông ! Tiếng chuông mà tôi đã từng nghe trong những ngày thơ ấu , nó nằm im trong tiềm thức của tôi và nó chợt chỗi dậy ngày hôm nay. Tiếng chuông thanh thoát gọi lên từ trong sự tĩnh lặng, đến đây từ hư vô, đem lại sự bình an, xóa hết bao muộn phiền bừa bộn trong cuộc sống phức tạp này.

Ngay từ thời thơ ấu , tôi đã nghe tiếng chuông chùa từ một ngôi chùa nhỏ , vọng về từ bên kia bờ sông, qua những bờ lau lách , nó vọng ngân nga trong những đêm vắng lặng ở chốn đồng quê .

Rồi chiến tranh đến,con sông nhỏ đã ngăn đôi bờ , bên này khu chợ là vùng '' quốc gia'' , bên kia sông là vùng ''giải phóng'', tiếng chuông cũng tắt theo thời thế đoạn trường .

Tôi cũng đã bỏ làng quê để lên tỉnh học, rồi lên thành phố sinh sống ,tôi đã xa những tiếng chuông trong rất nhiều năm. Danh lợi , chiến tranh và hận thù đã xô đẩy loài người tới những âm thanh khác , tiếng của bom đạn, tiếng rú của những dòng xe cộ trong thành phố mà luật lệ giao thông không được tuân thủ,tiếng khóc, tiếng cười, tiếng hát (hét), tiếng của những  nhịp sống xô bồ ,dòng đời cuồng loạn theo thời thế nhiễu nhương.

Rồi tôi bỏ quê hương đến sinh sống ở nơi xa lạ, một xã hội mà trật tự văn minh thuộc về bậc nhứt thề giới , luật pháp sẵn sàng xử phạt mọi rối loạn trật tự công cộng .Ngay cả tiếng cho sủa, tiếng gà gáy, tiếng chửi nhau, tiếng nhạc mở lớn...đều không được xuất hiện (nếu như bị thưa kiện làm mất giấc ngủ của hàng xóm ) thì chùa chiền cũng im bặt tiếng chuông.

Tôi đã quên , đã mất tiếng chuông , nhưng cái cảm giác thiếu thiếu chợt vùng dậy trong biết bao đêm phải đối diện với sự tĩnh lặng vô cùng ở nơi này.

Ngày nhỏ , bà tôi kể , hồi đó đâu có đồng hồ, chỉ nhờ tiếng chuông chùa, chuông nhà thờ, tiếng gà gáy mà báo thức...Rồi lớn lên , khi biết vài chữ nghĩa, tôi mê tiếng chuông chùa trong Đường thi của Vương Duy,Mạnh Hạo Nhiên,Thường Kiến . Có lẽ không phải chỉ riêng tôi mà nhiều người cũng mê cái tiếng chuông chùa nửa đêm trăng tàn, sương xuống , quạ kêu và tiếng chuông chùa Hàn San vọng lại trong bài thơ nổi tiếng của Trương Kế, và còn nhiều tiếng chuông khác trong thi ca của văn học .

Tiếng chuông của phần hồn, của siêu thoát , của an nhiên tự tại,xóa tan đi bao nhiêu phiền lụy của trần tục đời thường .Vậy mà tiếng chuông đã không còn được nghe nữa !

Chùa chiền ngày nay ít được xây trên núi, trong rừng , nơi thanh tịnh  , dễ tu tập vì không có nhiều khác vãng lai , thiện nam,tín nữ đến cúng dường. Khi chùa nằm trong phố thị  thì tiếng chuông bị lạc lỏng , lấn áp giữa bao nhiêu tiếng xô bồ khác của sinh hoạt đời thường , có khi chùa không được phép đánh chuông.

Những quả chuông nằm im trong tháp , khách qua lại thờ ơ, sư, thầy đôi lúc phải bận rộn đa đoan với sổ sách chi thu, với toan tính nợ nần vừa ân nghĩa , thương ghét thường tình...Ngày xưa Đức Phật bỏ cung điện mà đi , nếu muốn thì vua Tịnh Phạn sẽ cung cấp cho người nhiều xa mã, tiền hô , hậu ủng, xây dựng cho Người hàng chục ngôi chùa cho Người hành đạo , đâu cần phải lê đôi dép mòn qua khắp dặm đường nắng gió , sương rơi .

     Tôi là người của hoài niệm , của văn chương , xin cho tôi tìm lại tiếng chuông đã mất . Tôi đã đi trên những giây phút cuối của đời người, đã qua bao nhiễu nhương thế sự, bao thị phi ganh ghét , bao âu yếm ngọt ngào , vậy mà vẫn thèm một tiếng chuông ,thèm được có những giây phút thư thả  đứng lại , trở về tuổi thơ , những giây phút  được thoát hồn theo tiếng chuông chùa :

''Chân đi đếm tiếng chuông chùa

Tôi ngờ năm tháng ngày xưa lại về '' ( Thơ Hồ Dzếnh)

 

NMSL

 

 

 

Nhà Thơ Nhã My

 

Chờ

 

 








* Nhân đọc lời nhắn gửi xót xa của người  tìm cố nhân suốt 43 năm chờ đợi


Chờ ai mộng đã tàn phai
Nhớ thương , thương nhớ , tình phai vẫn chờ !

Đêm lặng lẽ thức cùng ánh Nguyệt 
Nguyệt ơ hờ  tròn khuyết mông lung
Người xa chẳng hẹn tương phùng 
Biết ai tâm sự vui cùng tháng năm!

Chờ người mãi xa xăm cách trở 
Tóc bạc màu cứ ngỡ còn xuân
 Đêm thương giấc mộng lưng chừng
Ngày trơ nỗi nhớ ngập ngừng lối xưa

Cuộc tình lỡ nắng mưa mòn mỏi
Tiếng ve sầu hạ trổi dư âm
Đông sang ngọn gió lạnh lòng
Thu vàng lá chết vẫn mong bóng người

Sầu quạnh quẽ  nụ cười héo hắt
Mắt lệ tràn tim thắt niềm đau
Hỏi người có hiểu lòng nhau ?
Lời thề  vàng đá  tình sâu đã chìm? !!

Tháng  năm mãi im lìm tin nhạn
Xót cho người chưa cạn niềm tin
Lời thương nhắn gửi chân tình 
Thủy chung chi để riêng mình đớn đau !
NHÃ MY

 

 

 

 

TÌNH QUÊN - THƠ BÌNH THANH NHÃ MY




TÌNH QUÊN


Tình xa tình đang trôi về đâu
Bên trời bèo mây sao không vui trùng phùng
Đàn ai  cung thương nghe gieo sầu chơi vơi
Mơ màng xa khơi
 Trùng dương trăng chìm lung linh vàng trôi
Tình xa về đâu trôi theo dòng đời mù tăm
Người đi như mây bay về nơi xa xăm
Thời gian qua mau còn trông về đâu
Ngàn năm âm thầm thương cho người chờ mong
Bên trời xa xăm ai hay lời thề năm xưa
Vằng trăng đêm mưa buồn rơi vàng trôi theo dòng sông
Người xa tình quên...

NHÃ MY

 

Tác Giả Nhã My
Kết quả hình ảnh cho ảnh cái chuông


TIẾNG CHUÔNG CHÙA
(Bài đăng trong facebook ngày 13/2 /2017 và một số com của bạn bè )

    Thành phố nhỏ ,  yên  tịnh và khá đẹp với những hàng đào trổ hoa  rực rỡ mùa xuân, hàng cây phong đỏ lá mùa thu và những lớp tuyết trắng muốt phủ đầy các mặt đường khi mùa đông đến, thích hợp cho những người già về định cư ở đây .

Sau một ngày là m việc mệt mỏi , rủ bỏ bao nhiêu vui buồn , thả mình trong chăn êm nệm ấm , tôi dễ dàng tìm được một giấc ngủ thật ngon lành.Thế mà , con người đôi lúc cũng thật là kỳ,khi phải đối diện với những ồn ào vô lối, với tiếng xe rú ban đêm, tiếng nhạc karaokê đinh tai nhức óc , tiếng chửi bới om xòm của mụ hàng xóm ‘’ văn hóa mất gà” …thì người ta lại thích và cần thiết một sự yên tĩnh , còn giờ đắm chìm trong sự yên lặng quá thì dường như cũng thấy thiếu thiếu một cái gì !
Nhiều khi thức giấc nửa đêm , không gian yên lặng quá , lặng đến nỗi nhiều đêm nghe rõ tiếng sương rơi, tôi bỗng thấy buồn, một nỗi buồn vô cớ nhẹ nhàng …À thì ra không gian trầm lắng này khiến tôi như thấy đang thiếu, thiếu một cái gì gì đó !
Rồi một hôm , bà chị tôi sau thời gian công phu theo Phật pháp, chị đã thỉnh về nhà một cái chuông nhỏ , tiếng chuông nhẹ nhàng buông trong những giờ công phu buổi sáng mai , tôi chợt tỉnh giấc …Đây rồi, tôi đã tìm ra!
      À, thì ra là cái tiếng chuông ! Tiếng chuông mà tôi đã từng nghe trong những ngày thơ ấu , nó nằm im trong tiềm thức của tôi và nó chợt chỗi dậy ngày hôm nay. Tiếng chuông thanh thoát gọi lên từ trong sự tĩnh lặng, đến đây từ hư vô, đem lại sự bình an, xóa hết bao muộn phiền bừa bộn trong cuộc sống phức tạp này.

Ngay từ thời thơ ấu , tôi đã nghe tiếng chuông chùa từ một ngôi chùa nhỏ , vọng về từ bên kia bờ sông, qua những bờ lau lách , nó vọng ngân nga trong những đêm vắng lặng ở chốn đồng quê .
Rồi chiến tranh đến,con sông nhỏ đã ngăn đôi bờ , bên này khu chợ là vùng '' quốc gia'' , bên kia sông là vùng ''giải phóng'', tiếng chuông cũng tắt theo thời thế đoạn trường .
Tôi cũng đã bỏ làng quê để lên tỉnh học, rồi lên thành phố sinh sống ,tôi đã xa những tiếng chuông trong rất nhiều năm. Danh lợi , chiến tranh và hận thù đã xô đẩy loài người tới những âm thanh khác , tiếng của bom đạn, tiếng rú của những dòng xe cộ trong thành phố mà luật lệ giao thông không được tuân thủ,tiếng khóc, tiếng cười, tiếng hát (hét), tiếng của những  nhịp sống xô bồ ,dòng đời cuồng loạn theo thời thế nhiễu nhương.
Rồi tôi bỏ quê hương đến sinh sống ở nơi xa lạ, một xã hội mà trật tự văn minh thuộc về bậc nhứt thề giới , luật pháp sẵn sàng xử phạt mọi rối loạn trật tự công cộng .Ngay cả tiếng cho sủa, tiếng gà gáy, tiếng chửi nhau, tiếng nhạc mở lớn...đều không được xuất hiện (nếu như bị thưa kiện làm mất giấc ngủ của hàng xóm ) thì chùa chiền cũng im bặt tiếng chuông.
Tôi đã quên , đã mất tiếng chuông , nhưng cái cảm giác thiếu thiếu chợt vùng dậy trong biết bao đêm phải đối diện với sự tĩnh lặng vô cùng ở nơi này.
Ngày nhỏ , bà tôi kể , hồi đó đâu có đồng hồ, chỉ nhờ tiếng chuông chùa, chuông nhà thờ, tiếng gà gáy mà báo thức...Rồi lớn lên , khi biết vài chữ nghĩa, tôi mê tiếng chuông chùa trong Đường thi của Vương Duy,Mạnh Hạo Nhiên,Thường Kiến . Có lẽ không phải chỉ riêng tôi mà nhiều người cũng mê cái tiếng chuông chùa nửa đêm trăng tàn, sương xuống , quạ kêu và tiếng chuông chùa Hàn San vọng lại trong bài thơ nổi tiếng của Trương Kế, và còn nhiều tiếng chuông khác trong thi ca của văn học .
Tiếng chuông của phần hồn, của siêu thoát , của an nhiên tự tại,xóa tan đi bao nhiêu phiền lụy của trần tục đời thường .Vậy mà tiếng chuông đã không còn được nghe nữa !
Chùa chiền ngày nay ít được xây trên núi, trong rừng , nơi thanh tịnh  , dễ tu tập vì không có nhiều khác vãng lai , thiện nam,tín nữ đến cúng dường. Khi chùa nằm trong phố thị  thì tiếng chuông bị lạc lỏng , lấn áp giữa bao nhiêu tiếng xô bồ khác của sinh hoạt đời thường , có khi chùa không được phép đánh chuông.
Những quả chuông nằm im trong tháp , khách qua lại thờ ơ, sư, thầy đôi lúc phải bận rộn đa đoan với sổ sách chi thu, với toan tính nợ nần vừa ân nghĩa , thương ghét thường tình...Ngày xưa Đức Phật bỏ cung điện mà đi , nếu muốn thì vua Tịnh Phạn sẽ cung cấp cho người nhiều xa mã, tiền hô , hậu ủng, xây dựng cho Người hàng chục ngôi chùa cho Người hành đạo , đâu cần phải lê đôi dép mòn qua khắp dặm đường nắng gió , sương rơi .
     Tôi là người của hoài niệm , của văn chương , xin cho tôi tìm lại tiếng chuông đã mất . Tôi đã đi trên những giây phút cuối của đời người, đã qua bao nhiễu nhương thế sự, bao thị phi ganh ghét , bao âu yếm ngọt ngào , vậy mà vẫn thèm một tiếng chuông ,thèm được có những giây phút thư thả  đứng lại , trở về tuổi thơ , những giây phút  được thoát hồn theo tiếng chuông chùa :
''Chân đi đếm tiếng chuông chùa
Tôi ngờ năm tháng ngày xưa lại về '' ( Thơ Hồ Dzếnh)

NMSL

 

 

 

 

Thơ Nhã My

 

 

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền