EM BÉ VÀ GÁNH SÒ CÒ
Tiếng rao to lanh lảnh
Giữa trưa hè : sò ơi !
Dáng gầy nhom xiêu vẹo
Cõng đôi thúng kềnh càng
Mua dùm em đôi cân
Cho gánh hàng nhẹ bớt
Mẹ cha nhà nghèo khó
Nghĩ học em vào đời !
Nhớ lại mười năm trước
Cay đắng chẳng kém hơn ...
THẠCH ĐÀ
NHỚ HÀN MẠC TỬ
Kỷ niệm 22/9/1912-22/9/2016
Một thiên tài của thi ca
Một hồn thơ của Ta Bà đớn đau
Và thơ như phép nhiệm mầu
Ủi an nâng đỡ cơ cầu tâm anh
Anh nằm ở dưới trời xanh
Quy Hòa Ghềnh Ráng trở thành địa danh
Hồn thơ anh rất mong manh
Nỗi dâu lặn hụp dưới vầng trăng sao
Trăng ơi! Trăng tựa chiêm bao
Chở che hồn của thi hào tổn thương
Trăm năm sương khói vô thường
Thơ anh còn mãi vấn vương bên đời
THẠCH ĐÀ
1. HÃY NHÌN CON NGƯỜI BẰNG ĐÔI MẮT CẢM THÔNG
Hãy nhìn con người bằng đôi mắt cảm thông
Có những gương mặt ác quỷ mà tâm hồn thiên thần
Mình hay nhìn con người bằng vẻ bề ngoài
Bằng nhan sắc trí tuệ địa vị điện thoại trang sức
Quên đi vẻ đẹp tâm hồn
Có những con người lầm lũi đi qua
Mình đã lãng quên
Không kịp nhớ một cái tên
Không còn nhớ một tâm hồn chìm sâu bên cạnh cuộc đời
Đôi lúc mình trách không công bằng là trời
Khi so đo vẻ bên ngoài của người khác
Không nhìn thấy bên trong như đãi vàng từ cát
Tinh chất đời không thể không tốn công
Hãy nhìn con người bằng đôi mắt cảm thông
2.BẮC CẦU QUA NHÀ NGƯỜI
Đôi khi cần bắc nhịp cầu sang nhà người khác
Chúng ta dựng lên những bức tường
Việc gì phải phẩn uất
Việc gì phải căm thù
Đôi khi chúng ta sống vì thiếu hiểu biết
Chúng ta tạo ra bất hòa và cách ngăn đời sống
Khoảng cách có thể gần nhưng lại tạo quá mênh mông
Hai người ở hai bờ mà không một tiếng gọi
Bắc cầu qua nhà người
Để trên môi nở lại nụ cười
Trái tim sích lại gần nhau hơn
Để tình thương lấp đầy giận hờn
3. HÃY ĐÊN BÊN ANH VÀ MANG LY CÀ PHÊ
Hãy đến bên anh và mang ly cà phê
Khi anh vừa thức dậy
Khi đôi mắt còn nhìn đời ngơ ngác
Khi những giấc mơ còn trong đầu rời rạc
Làm người đàn ông phải biết uống thứ nước đắng cay
Để cuộc đời bớt chông chênh vấp ngã
Để mỗi sớm mai thấy mình như người lạ
Cần một người gọi tên chào đón ban mai tinh khôi
Đôi khi cần một mình để chiêm nghiệm những điều gần gũi quanh ta
Đôi khi cần một bờ vai để sẻ chia bớt trống vắng
Dù biết đắng cay sẽ làm cho người ta lớn
Mình vẫn thích những niềm vui nho nhỏ hơn đối diện với nỗi buồn
Bỏ lại sau lưng những giấc mơ đêm lạ lẫm
Mình ngồi bên nhau gọi một ly đen
4.MÌNH GIÀ ĐI VÌ LẮM THƯƠNG NHIỀU NHỚ
Mình già đi vì lắm thương nhiều nhớ
Ký ức như ngăn tủ nhiều ngăn
Những vọng tưởng nghĩ suy trôi lăn tăn
Những tâm ý như dòng nước lũ trôi vô bờ
Bao giờ cơm áo thôi dằn vặt
Nỗi niềm tha hương chiều bơ vơ
Áo hồng áo tím dáng kiều mơ
Tâm ma tâm phật đừng phân cách
Quá nhiều điều lo toan quá nhiều điều tẹp nhẹp
Lòng mình ơi cầu xin một chút bình yên
Ngủ đi ngủ đi trái tim
Đừng động cỡn trước những sợi tơ âm thanh cuộc đời
Nhà Thơ Đa Thạch (Cà Mau)
COI NHƯ SUỐI BẠC LẠC LOÀI CỦNG SƠN
Tưởng nhớ nhà thơ Trần Cao Trí
Gió quê nhà đã đi xa
Chỉ còn hương gió lân la ngoài đồng
Hòn Ngang một mảnh trăng cong
Người thơ đục chữ phá văn ...Sơn Hòa
Anh đi như sự bất ngờ
Anh về như thể tình cờ mà thôi
Từ đây hình bóng xa rồi
Coi như Suối Bạc lạc loài Củng Sơn
21/6/2017
THẠCH ĐÀ
CHÙM THƠ SỐ 3 CỦA THẠCH ĐÀ
19/06/2017@12h19, 6 lượt xem, viết bởi: hothanhngan
Chuyên mục: THƠ THẠCH ĐÀ
PHƯƠNG NAM LỘNG GIÓ
Những cây đước cây mắm vươn chân ra biển khơi
Sình non cuối trời nhoài ra ôm ấp nước
Hàng đáy cheo leo đánh đu trên đầu sóng ngọn gió
Câu vọng cổ ngân dài lấp loáng sóng vỗ đêm
Đặc sản nướng nhẹ gọn gấp gáp với hành trình mở đất
Bầy ong chắt lọc hương tràm cho mùa trĩu mật đầu cây
Ngọn sóng đánh chòng chành mạn thuyền lao đao giấc ngủ
Cần câu kéo dài phăng mực xa khơi
Đất trở mình phèn tươi lênh đênh cây lúa
Tiếu lâm vỡ trận cười dài xua mệt mỏi thâu đêm
Những thiếu nữ phập phồng trăng sau ngực áo bà ba
Ký ức đợi phà chỉ còn là quá vãng
Phóng khoáng chân chất cởi mở như phù sa bịn rịn đôi bờ
Mở rộng tầm mắt nhìn là không gian bao la cò bay thẳng cánh
Phương Nam !tiếng gọi cha ông như còn trong lồng ngực
Hành trình cuối trời đất mãi sinh sôi
KÝ ỨC TUỔI THƠ
Mẹ tôi chưa học hết vỡ lòng
Cha tôi còng lưng phố thị từng vòng xe lăn
Tôi sinh ra từ gió ,cát ,biển và đồng bằng
Những câu thơ rừng dương vẫy gọi trời xanh
Con bò đủng đỉnh nhai rơm như tôi nhớ về ký ức tuổi thơ
Bao vỉa hè mòn chân lê la góc phố
Này núi giúp tôi học sự điềm tĩnh và vững chải trước những lời thị phi
Này gió dạy tôi biết ngợi ca sông dài biển rộng
Tuổi thơ tôi có nhiều buồn vui hệt biển phải có sóng
Tôi già nua từng ngày , mòn vẹt tuổi thanh xuân
Ký ức có từng ngăn lâu lâu quay trở lại
Trả lại giữa trời một mảnh trăng bơ vơ
MẺ LƯỚI MÙA XUÂN
Con tàu này lênh đênh khơi xa
Mùa xuân này anh ăn tết biển
Nỗi nhớ em rộn ràng con sóng
Em có nghe cá tôm lao xao
Anh nhớ em nỗi nhớ đất liền
Nôn nao như người ngư phủ say cạn
Biển bạc rừng vàng rồi cũng hết
Anh lênh đênh ngoài hải phận đời mình
Mùa xuân này anh ăn tết biển
Nhớ thiết tha gửi con sóng vào bờ
Ta sẽ đón mùa xuân muộn nhé
Với em yêu với cả bạn bè
Mẻ lưới này giăng mắc tình thân
Mẻ lưới này trĩu nặng yêu thương
UỐNG RƯỢU VỚI BẠN THƠ
Tặng Lê Thiếu Nhơn và Trần Hoàng Nhân
Rượu gọi ngày xưa về hâm nóng
Để mai bè bạn nhớ về nhau
Bàn ghế bình dân ngồi sát lại
Dòng đời ai biết sẽ về đâu ?
Ly chạm lanh canh lời lấc cấc
Ta rót vào nhau niềm chân quê !
Một năm mấy trăm ngày bề bộn
Còn một ngày một đêm cho thơ
NGƯỜI ĐỒNG HÀNH MƯA
Mưa làm cho cây cối xanh tươi
Mặt đất mềm và thanh thản
Hạt thức dậy sau ngủ đông băng giá
Hừng hực hồi sinh
Những cánh đồng tràn đầy thanh âm
Những con đường tung tăng chân trẻ
Xanh nụ cười con gái
Dịu mát tầm nhìn những người già
Mưa là cuộc chạy đua giữa gió và nước
Giữa sấm và ánh sáng, giữa đất và mùa màng
Cho người tích lũy cho đời sinh sôi
Cho ai hồn nhiên hơn với cuộc đời
Cho những cơm áo lặng dần
Cho những nhọc nhằn ngủ quên trên đôi vai thiên nhiên
Cho người ta thật hiền
Để đi về những miền tươi xạnh
Mưa ! mưa! Mưa! Mưa !
Từng cung đàn nối trời và đất.
THẠCH ĐÀ
Chùm Thơ Số 2 Của Tác Giả Thạch Đà
NHỮNG MÙA THƠ ĐÁP ĐỀN
Kính tặng nhà thơ Đỗ Trọng Khơi và Nguyễn Ngọc Hưng
Những mùa thơ vượt lên trên số phận
Các anh đang trình diễn trước hóa công
Có những phút yếu lòng
Tôi vịn các anh mà đứng dậy (*)
Vinh quang không nằm ở giải thưởng
Vinh quang nằm trong lòng bạn đọc
Các anh hòa nhập vào biển văn chương không sợ đánh đắm mất mình
Trời trả cho mùa hoa sau mùa đông khắc nghiệt
Các anh có cùng chung cung mệnh
Các anh vượt lên trên đau thương số kiếp con người
Hạnh phúc đáp đền mùa cây trĩu quả
Trong im lặng lòng mình tôi dõi theo tiếng thơ các anh
(*) phỏng ý thơ Phùng Quán
NHỚ HÀN MẠC TỬ
Kỷ niệm 22/9/1912-22/9/2016
Một thiên tài của thi ca
Một hồn thơ của Ta Bà đớn đau
Và thơ như phép nhiệm mầu
Ủi an nâng đỡ cơ cầu tâm anh
Anh nằm ở dưới trời xanh
Quy Hòa Ghềnh Ráng trở thành địa danh
Hồn thơ anh rất mong manh
Nỗi dâu lặn hụp dưới vầng trăng sao
Trăng ơi! Trăng tựa chiêm bao
Chở che hồn của thi hào tổn thương
Trăm năm sương khói vô thường
Thơ anh còn mãi vấn vương bên đời
VỚI Ê XÊ NHIN
Kỷ niệm 120 năm ngày sinh Ê XÊ NHIN (1895-2015)
Nếu không thành nhà thơ
Tôi trở thành kẻ cướp
Ê Xê Nhin
Từ lúc yêu em anh hóa đàng hoàng
Trước đó anh từng là du đãng
Ánh mắt ấy ,mái tóc ấy
Thật nhẹ nhàng kéo anh khỏi hoang đàng
« sống không có gì mới
Nhưng chết chẳng mới hơn »(*)
Giọng thơ đồng quê miền Trung nước Nga
Mà soi rọi vòm trời hoa lệ Ấu Mỹ
Yêu đắm say chết cuồng nhiệt
Xin mẹ yêu đừng trách đứa con hư
Một đời thơ ngắn ngủi
Dư vị tình đời ngân mãi với thời gian
Một nước Nga bức bối
Trước trái tim phóng khoáng
Tài năng thách đấu với thời gian
Đâu cần so sánh ngắn –dài già –trẻ
Từ lúc yêu em anh mới nhận ra mình
Trước đó thơ và anh đều nỗi loạn .
EM ĐẾN TỪ THÁP NHẠN
Em người con gái mảnh khảnh sương mai
Sợ chạm vào mặt trời đánh mất chính mình
Những con chữ gọi phố gọi mùa lay thức tuổi trẻ
Theo mùa xuân trở về trên những đôi mắt óng ánh niềm tin
Em đến từ miền quê cần lao và bền bỉ
Vẫn nhận ra em giữa chốn đông người thị phi
Em là hiện thân cái đẹp mong manh đổ vỡ
Một chiều bình yên ngỡ ngàng nhận ra em
Em người con gái tôi thương từ tiền kiếp
Gió,nắng,mưa làng hoa làng rau vẫn lấm lem em
Dù em có bôn ba,nhọc nhằn mưu sinh hay khát vọng
Tôi vẫn chờ vẫn đợi một tình yêu quê hương
NÓI THƠ VỚI HOÀNG CẦM
Ông đã gần tám mươi
Mà câu thơ còn lửa
Mối tình diêu bông lá
Đã thành huyền thoại xưa !
Tiếng sấm báo hiệu mưa
Dẫu trời đang tạnh ráo
Giấc mơ thơ là ảo
Hay cuộc đời chiêm bao ?
Điếu thuốc uống cạn lửa
Ngã ngớn đêm vào ngày
Hoa tay không còn mấy
Riêng tình thơ vẫn say !
Ông đọc thơ muộn ngày
Tôi nghe thơ muộn đêm
Còn bao nhiêu trăn trở
Tâm sự trước ngọn đèn???
1999
THẠCH ĐÀ
Chùm Thơ Số 1 Của Tác Giả Thạch Đà
ĐỐT NHANG LÊN VÀ NGƯỈ HƯƠNG TRẦM
Đốt nhang lên và ngửi hương trầm
Giờ này khắc này hang triệu người đang cầu xin trước Phật
Mình chỉ là hạt bụi trong cõi người
Lời cầu xin nào được chứng tri
Đốt nhang lên và ngửi hương trầm
Xua đi tẹp nhẹp nhỏ nhen ích kỉ
Ngồi lặng im với mùi thơm trong không khí
Phút giây này gần với trăm năm
Xua đi ma niệm gần với chơn như
Xua đi hẹp hòi gần với bao dung
Thôi với lên cao nhìn bầu trời mà chan hòa như mặt đất
Nam mô Địa Tạng Vương bồ tát
ĐÃ ĐI KHÔNG NGOÁI ĐẦU NHÌN LẠI
Đã đi không ngoái đầu nhìn lại
Dù con đường phía trước quá dài
Không phải nói phải như ,giá mà …chỉ sống với hiện tại
Dù từng ngày thời gian thăm thẳm trôi
Đang đi không thể dừng lại nữa chừng
Xin nghỉ ngơi dừng lại cuộc chơi
Hành trình đó dù tâm linh hay cuộc đời
Không ai tới đích khi quay lại từ đầu
Nếu không đi đến những mùa vui
Thì chắc chắn bạn đối diện nỗi buồn
NẾU THƯƠNG NHỚ ẤY LÀ THƯƠNG NHỚ GÌ
Nếu thương nhớ ấy là thương nhớ gì
Sao một người vừa quay lưng tưởng như đất trời sụp đổ
Mình ngồi thương tuổi thanh xuân
Trong lòng tràn lên bao luyến tiếc
Một người vừa nói lên lời tạm biệt
Cứ coi như kỷ niệm là giọt nước đã cạn khô dưới ánh mặt trời
Mình muốn níu giữ một bàn tay đã muốn rời đi
Người ấy không cần đến mình để đi trong cuộc đời
Cũng đành nói lời chia tay
Sao ta nhớ con dốc ấy hơn nhớ người xưa
Thị trấn đẹp như một lời hò hẹn
Vậy thương nhớ ấy là thương nhớ gì
KHÔNG ĐI ĐẾN CHÙA VÀ CẦU NGUYỆN TẠI NHÀ
Thắp nhang lên tại nhà và anh cầu nguyện
Những chỗ đông người chẳng muốn chen chân
Hai bàn tay trắng sợ lấm lem cửa thiền
Lòng mình bình an nơi chốn nào cũng bình an
Qua nhiều lời cầu nguyện Phật nào chứng tri
Anh yếu đuối một tâm hồn thi sĩ
Lời cầu xin của mọi người cũng coi như của mình
Thắp nhang lên và dẹp bỏ mọi sân si
Không đi đến chùa và cầu nguyện tại nhà
ở đâu cũng không gian và thời gian linh thiêng nếu lòng mình thành tâm
chắp tay niệm A Di Đà Phật
thanh thản lòng mình một cõi an hòa
CHÚT TÂM TÌNH VỚI HÀN MẠC TỬ
Kỷ niệm 103 năm ngày sinh Hàn Mạc Tử 22/9/1912-22/9/2015
Đồi thi nhân một chiều tôi đến
Tử nằm đây bao người đẹp nơi đâu?
Trời sinh ra một loài thi sĩ
Nếm “đau thương” tỏ mặt can trường
Trăng ngà ngọc hay là trăng máu
Tử ói ra một vũng trăng đằm
Tiếng “đau thương”dưới trời rên rỉ
Còn lại đời một giọng thơ ngân
Trời sinh ra một loài thi sĩ
Đóng đinh trên thập giá đời mình
Tử đang nói hay là thơ đang nói ?
Trong cõi đời hay trong cõi vô minh
THẠCH ĐÀ