MÙA HẠ NÀO ĐÃ XA
Tàn phượng già hai đứa mình trốn nắng
Vỉa hè buồn tênh những lúc mưa dầm
Miền Tây đó, một thời tôi đã sống
Còn tình người nên phố cũng tình thân
Con sông chảy có nước ròng nước lớn
Chỉ lục bình ngơ ngác khóc chiều rơi
Còn con tim nhưng làm người đâu dễ
Luôn thấy mình khác lạ trước gương soi
Đời là thật nhưng tình đời lắc léo
Gạn đục hoài cứ mãi nước cơm vo
Có xa quê mới thấy lòng thổn thức
Chợt nghe thèm bông súng với mắm kho
Mưa nắng đời tôi giấu vào tóc bạc
Tiếng mẹ ru thơm mùi rạ đốt đồng
Trăng thôn dã và ánh đèn đô thị
Như lạc loài nhân nghĩa giữa mưa giông
Tôi bắt gặp nỗi buồn còn đâu đó
Xã hội lắm trò khóc mướn thương vay
Vết thương lòng sẽ lấy gì bù đắp
Sau tiếng cười rồi ai sẽ khóc ai !
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
BA MƯƠI NĂM...
- Gởi Châu Đốc - Cà Mau
Hơn ba mươi năm, biền biệt Cà Mau
Bến tàu đó, em biết còn chốn cũ
Mái trường tỉnh tôi chưa lần được học
Rồi chiến tranh, từ đó cách xa mình
Nước nổi nơi nầy, nhớ gió U Minh
Điên điển bông vàng nhớ tràm bông trắng
Mắm Châu Đốc hương vị còn sâu đậm
Than đước Cà Mau âm ấm nỗi lòng
Hơn ba mươi năm, dấu bụi mù tăm
Nhưng dĩ vãng vẫn còn trong hơi thở
Cầu quay đó cũng một lần bỡ ngỡ
Mắt nhìn nhau, thương nhớ đến bây giờ
Cà Mau em, là nét đẹp trong thơ
Châu Đốc tôi, dòng phù sa bồi mãi
Có thổn thức mới thấy lòng trống trải
Có xa quê mới thấu hiểu bao điều!
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
MỘT CHÚT MƯA THƠM
Đất quê ta hai mùa mưa nắng
Ngồi bên nhau hát khúc ân tình
Thời sự điếc tai, mờ con mắt
Vậy mà, đâu hết chuyện trong kinh
Chưa ra sông cái nên đời hẹp
Tình nghĩa bạn bè lại thênh thang
Trăm năm thoáng chút phù du đó
Róc rách đời nhau nhịp suối đàn
Trường học cho ta thêm kiến thức
Trường đời mọi chuyện lại khác xa
Chim trời cá nước đâu mấy thuở
Xin cạn hôm nay những đậm đà
Mai đây dâu bể còn thay đổi
Dẫu gì cũng đọng chút mưa thơm
Có những điều, cám ơn không nói
Có những điều, nói chẳng cám ơn!
TRÚC THANH TÂM
Thơ Trúc Thanh Tâm
ĐỜI CÒN KIẾP SAU
Một chút gì còn lại
Trên môi mắt một người
Đời chia bao nhánh khổ
Suốt đường trần chông gai.
Bốn phương nào cũng nắng
Tám hướng một vùng mưa
Sóng lòng dâng thành bão
Người trở thành... người xưa.
Ta thấy trời cố quận
Cây đa và mái đình
Chiếc cầu tre thuở đó
Ráng chiều vàng bờ kinh.
Lòng người còn u ám
Dưới hào quang từ bi
Lời kinh không thể mở
Cửa thiên đường ta đi.
Thượng Đế luôn sòng phẳng
Nếu còn nợ nần nhau
Không thể vay không trả
Nên đời còn kiếp sau!
28.4.2017
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
Thơ Trúc Thanh Tâm
ĐẤT QUÊ, ĐÂU CŨNG TÌNH
Em dòng sông êm ả
Chở nắng vàng bình minh
Thời gian chờ ở bến
Đất quê, đâu cũng tình!
Tóc em dài sóng lượn
Nghiêng đời với nghìn xưa
Ướp tình anh hương gió
Em nói gì trong mưa!
Sông Bình Di uốn khúc
Sương sớm lá đời xanh
Nhịp tim hòa nhịp thở
Mắt em cười mắt anh!
Vẫy tay chào biên giới
Phố Châu Đốc lên đèn
Hoa nhà ai hương thoảng
Tương tư anh và em!
Bờ mi em khép lại
Là lúc anh mở lòng
Là lúc ta đắm đuối
Không gian nầy mênh mông!
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
Thơ Trúc Thanh Tâm
PHỐ CHƯA CHỒNG
Biển nói gì nhỏ nhẻ
Mà dào dạt lạ thường
Mình nói gì, em hỡi
Sao lòng đầy tơ vương
Sóng bạc đầu như thể
Ngàn đời chưa nguôi yêu
Trần gian chưa tận thế
Lo gì, mình xa nhau
Gió ru vào lạc lõng
Kéo hồn ta mênh mông
Người đi buồn xa vắng
Bên kia phố chưa chồng
Tìm đâu hương, nắng cũ
Nha Trang chiều mưa lơi
Mình gặp nhau dẫu muộn
Nhưng mặn mòi, em ơi!
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
Thơ Trúc Thanh Tâm
THƯ TÌNH THƠM TAY VIẾT
Người có thể không buồn và không khóc
Nhưng nỗi đau thì đâu dễ phôi pha
Thơ chưa chắc vá hồn ta lành được
Khi tim mình còn những chuỗi phong ba
Người quên chưa hay người đang cố nhớ
Mà lệ còn xen kẽ với mưa rơi
Ta thú thật, đoạn tình đi chưa hết
Đừng nói chi hẹn đến cuối chân trời
Khi chớm yêu, thư tình thơm tay viết
Khi yêu rồi, tình chật cả trái tim
Và ai đó, vô tình hay cố ý
Thả bùa yêu rơi theo ánh trăng chìm
Người thổn thức, trái tim còn rướm máu
Vá lành không thì chỉ có ai kia
Bởi cho, nhận cả hai đều nghịch lý
Khi đường yêu mất dấu ngã quẹo về!
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
Thơ Trúc Thanh Tâm
CÚC HUỲNH
Bây giờ mùa hè lại đến
Phượng hồng lay gió đong đưa
Nguyễn Thông, tiểu thư áo trắng
Ta chờ em dưới hiên trưa
Dòng đời dễ ta lạc dấu
Một thời mực tím yêu nhau
Thật lòng, cho anh xin lỗi
Chắc gì biết hết... em đâu
Chỉ có mắt buồn, môi mọng
Là còn mắc nợ trong thơ
Nụ hôn tình đầu, hôm đó
Theo anh cho tới bây giờ
Đường phố anh còn bị lạc
Huống gì trong cõi đời em
Đường yêu có nhiều lối rẽ
Làm sao nhớ hết... mà quên
Bây giờ mùa hè lại đến
Ve sầu hát những khúc mưa
Tóc dài còn hương năm cũ
Cúc Huỳnh, thương của anh, xưa !
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
Thơ Trúc Thanh Tâm
ANH LÀM HẠT NẮNG
DỌC ĐƯỜNG EO CONG
Hẹn hò gió lạc bờ môi
Trắng mây trong áo, một trời sắc hương
Áo dài, thương quá dễ thương
Anh làm hạt nắng dọc đường eo cong !
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
Thơ Trúc Thanh Tâm
YÊU NGƯỜI MÀ KHÔNG DÁM NÓI
Cô bé ơi, cô bé thích gì nè
Vườn anh đó, đầy hoa thơm cây trái
Bé cứ vào, anh chẳng trách bé đâu
Nếu bé thích, bé cứ vào bắt bướm
Cứ rong chơi và hái trái tự nhiên
Trái đã chín, anh dành riêng cho bé
Hãy ăn đi những trái táo thiên đường
Vườn anh đó, có chim kêu ríu rít
Suốt bốn mùa hoa, lá giận hờn nhau
Bé cứ đến và khoe khoang áo mới
Anh sẽ làm con gió lén hôn nhau
Bé cứ đến, vườn anh không khép cổng
Nắng đong đưa sợi tóc bé bềnh bồng
Bé cứ hát và thản nhiên cứ hát
Để hồn anh rụng xuống những mênh mông
Lúc nào đó, bé giận rồi không đến
Trời bao la, vườn anh cũng cô đơn
Trái đã chín, sao bé không hái nữa
Tại vườn anh hay tại bé dỗi hờn
Nầy bé ơi, bé thích gì hở bé
Vườn nhà anh, hoa lá rất xôn xao
Bé cứ đến và đừng quên nghe bé
Anh sẽ làm con gió để thương nhau!
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
Thơ Trúc Thanh Tâm
THÁNG TƯ CÒN TRONG TIM
Người một lần họp mặt
Rồi nghìn trùng xa nhau
Mùa xuân vờ trôi mất
Trần gian đầy chiêm bao
Cầu tre qua xóm nhỏ
Hoàng hôn lạc nẻo tìm
Tháng tư người cất giữ
Nên tình còn trong tim
Như đời ta buổi sáng
Chờ mặt trời biển đông
Tình chưa phai màu nắng
Nên thích má em hồng
Áo bạc màu sương gió
Ta treo nỗi buồn cao
Thương miền trăng thơ ấu
Ru nhau buổi ban đầu
Chín dòng sông hò hẹn
Ta một đời bôn ba
Buộc hồn nhau sợi khói
Thơm ngát hương quê nhà
Bốn mươi năm tình lỡ
Nước xa nguồn ra khơi
Thời gian mờ nhân ảnh
Tìm nhau giữa cõi đời
Nửa đời ta lận đận
Nửa đời người hư hao
Cánh chim trời bay mỏi
Nên thèm về bên nhau .
tháng 4. 2015
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
Thơ Trúc Thanh Tâm
CÂY HẠNH PHÚC BÊN ĐỜI
Mưa tháng chạp mà lòng ta ứa lệ
Hỡi, người tình trứng mỏng của ta ơi
Ôi, đẹp quá trong màn sương hư ảo
Ta biết ta thêm thân phận làm người!
Mớ chữ nghĩa thầy trao từ dạo đó
Đủ cho ta kiến thức giữa đời thường
Đủ trả lời em tháng năm tình ái
Đủ biết mình còn có quê hương!
Huyền diệu quá khi vầng trăng lơ lửng
Gió giao tình trên da thịt mây chao
Ta cúi xuống hôn em vào muôn thuở
Giọt trăng vàng mắc cạn giữa đời nhau!
Ta đã trồng bên đời cây hạnh phúc
Suốt bốn mùa hoa trái cứ tự do
Em thấy không, quê hương mình đẹp lắm
Rừng biển núi sông đồng ruộng rợp cánh cò!
Chưa hết yêu nên còn thích sống
Hiểu thế nhân bảy nổi ba chìm
Đi từng nơi lắng nghe đất thở
Nhìn mặt người để thấy anh em!
Ta thương đời dẫu còn vay trả
Có vui không con mèo nhỏ của ta ơi
Ta nói thật, hết đời chưa trả nổi
Món nợ tình dai dẳng đến tàn hơi!
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
Thơ Trúc Thanh Tâm
CUỘC SỐNG MUÔN MÀU
Thuở yêu đời chim thường ăn kiến
Lúc hết thời kiến lại ăn chim
Ôi, cuộc sống như trò ảo thuật
Ranh giới nào phân biệt trắng đen!
Đâu phải hơn người là trên tất cả
Khi thời gian còn quyền lực hơn ta
Ai chiến thắng mà không lần thua trận
Lúc soi gương mới thấy lại mình già!
Phàm con người chỉ có hai con mắt
Nhìn trước để đi, nào phải phía sau
Có đôi tai nghe điều hay lẽ thiệt
Thế giới bao la cuộc sống muôn màu!
Miệng và lưỡi chúng ta có một
Nói ít thôi luôn phải lắng nghe
Với bộ não mang tầm trí thức
Hướng nhân gian có lối đi về!
Trái tim máu đỏ trong lồng ngực
Nhịp yêu thương từ giây phút thiêng liêng
Ta có quyền không tin lời thuyết giảng
Không thể không tin nhân quả nhãn tiền!
Em có biết lòng dân là sức mạnh
Dựng quê hương bảo vệ nước non nầy
Những que diêm thoát thay từ khúc gỗ
Nhưng que diêm làm cháy cả rừng cây!
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
TÌNH YÊU KHÔNG CÓ TỘI
Xin chị đừng để nhớ triền miên
Cho tháng ngày dài, dài thêm mòn mỏi
Lời yêu chị, tôi chưa hề gian dối
Trong lòng tôi, chỉ có chị là riêng
Cứ mỗi lần chị gọi bằng em
Sao tôi thấy buồn hơn trong mắt chị
Tóc chị xõa, kéo hồn tôi huyền bí
Đêm sẽ dài trong khói thuốc miên man
Chị ngập ngừng khi gọi bằng tên
Chính là lúc chị yêu tôi nhiều lắm
Chị cố nén tình mình trong câm lặng
Là vô tình, giết chết cả đời nhau
Thời gian nào dỗ ngọt nụ hôn trao
Tình đầu đời, trái tim bối rối
Tôi yêu chị nào đâu có tội
Chị dối lòng, lệ tuyệt vọng tràn môi
Yêu một người là yêu cả buồn vui
Biết được, mất khi tình trên lối rẽ
Mai mốt đây, chắc sẽ nhiều buồn tẻ
Chôn kỷ niệm sầu, xin gọi cố nhân
Giây phút bên nhau đời mãi vô cùng
Tôi hạnh phúc băng mình vào cuộc chiến
Những cánh thư còn một câu trìu mến
Chiến tranh vô tình, phải sống nghe anh !
Định Tường, 1970
TRÚC THANH TÂM
Thơ Trúc Thanh Tâm
NHẬT KÝ ĐỒNG BẰNG
LONG AN
Chén tình một thuở cong môi
Ta vời vợi phố, em chơi vơi hồn
Thủ Thừa, Cầu Ván mưa suông
Tầm Vu còn đọng nỗi buồn quắc quay !
TIỀN GIANG
Tạ từ buổi sáng Gò Công
Em xa Chợ Gạo, lấy chồng Mỹ Tho
Trung Lương mắt đợi, môi chờ
Cái Bè, Cai Lậy biết giờ gặp nhau !
BẾN TRE
Lăn tăn con sóng Hàm Luông
Mõ Cày nói hộ Giồng Trôm nỗi lòng
Lục bình tím giữa mênh mông
Mưa chiều, đêm xuống thức cùng Bến Tre !
TRÀ VINH
Biển chiều ghẹo gió mùa sang
Tân Thành rượu nghĩa, Cầu Ngang cạn tình
Một lần tạ lỗi Trà Vinh
Cá kèo, hương bún vô tình nhớ nhau !
VĨNH LONG
Nhánh bần gie phía Trà Ôn
Long Hồ ta nhớ Trường An, rượu mời
Qua cầu Mỹ Thuận, nắng chơi
Xa dòng Măng Thít đầy vơi nỗi niềm !
ĐỒNG THÁP
Lũ về điên điển vàng bông
Tình ta với bậu cầm bằng ngược xuôi
Làng hoa Sa Đéc tuyệt vời
Đêm nằm Cao Lãnh, nhớ người Nha Mân !
CẦN THƠ
Em về nón lá che nghiêng
Áo bà ba vẫn thơm hương miệt vườn
Cái Răng, Bình Thủy, Phong Điền
Cầu Cần Thơ, mạch máu miền cực Nam !
HẬU GIANG
Vị Thanh mưa tới Kinh Cùng
Thương Long Mỹ, nội về vùng đất sâu
Em từ xa chợ Nàng Mau
Tháng ngày Ngã Bảy nặng sầu nghiêng vai !
SÓC TRĂNG
Mây sà xuống nóc Chùa Dơi
Theo đèn gió thả cuộc đời quá giang
Chiều nghiêng Lịch Hội Thượng, buồn
Sóc Trăng, sao cứ bồn chồn trong ta !
BẠC LIÊU
Lưu truyền công tử Bạc Liêu
Hòa Bình nắng sớm, mưa chiều Vĩnh Châu
Nghe bài dạ cổ đã lâu
Nhớ về quê mẹ, buồn đau điếng lòng !
CÀ MAU
Bồi hồi chuyện bác Ba Phi
Cây tràm, cây đước nói gì với nhau
Gởi tình Đất Mũi, Cà Mau
Mai về thăm lại qua cầu cố nhân !
KIÊN GIANG
Đêm hòn Phụ Tử trăng mơ
Chiêu Anh Các, những vần thơ thăng trầm
Người con gái Vĩnh Thanh Vân
Tặng ta nỗi nhớ bâng khuâng một thời !
AN GIANG
Núi Sam, mùa phượng hẹn hò
Qua vàm Ông Hổ, nhớ đò Ô Môi
Thất Sơn huyền thoại đất trời
Ta về Châu Đốc thắp đời lửa hương !
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
Thơ Trúc Thanh Tâm
MƯA HỌC TRÒ
Rất khẽ mùa xưa lên tiếng gọi
Rớt xuống quanh đời hạt nắng trong
Dễ thương nào biết yêu có dễ
Một trời áo trắng nhớ mênh mông
Em thả tóc bay tình tứ quá
Mấy ngõ hồn ta lên tiếng reo
Những đáng yêu nào ta bắt gặp
Mơn trớn lòng ta một nét yêu
Phượng trên cành nói gì với gió
Một thời để nhớ một thời xa
Mưa học trò ngang qua cửa lớp
Mắt em buồn có phải vì ta !
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
Thơ Trúc Thanh Tâm
QUÀ TẶNG NGÀY 8 THÁNG 3
1. VẪN CÒN
Vẫn còn riêng tám tháng ba
Vẫn còn riêng nửa của ta dính mình
Vẫn còn riêng đóm lửa tình
Vẫn còn riêng nửa đến nghìn năm sau!
2. CỨ LÀ CỦA NHAU
Mỗi năm Quốc Tế một ngày
Những ngày còn lại trời đày đọa ta
Vườn tình mơn mởn lá hoa
Cứ yêu và sống, mình là của nhau!
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
Thơ Trúc Thanh Tâm
Thơ Trúc Thanh Tâm
MẮT LỆ SÀI GÒN
Nắng di tản, đám mây đen ùa tới
Ta tạt vào quán lá cạnh đường xa
Cô chủ quán cũng hồng hồng đôi má
Ta thấy mình sống lại tuổi hăm ba
Cũng quán lá, phải lòng cô gái Huế
Gia Định mưa, ta uống cốc xây chừng
Điếu capstan khói tan vào mộng
Ta nhớ đời, một vạt tóc ôm lưng
Giờ muốn quên mà không quên được
Sáng đầy khói bụi, tối mưa nỉ non
Ngày ấy bên nhau vàng trăng mật
Em xa ta, mắt lệ ướt Sài Gòn
Đời quanh quẩn trên từng cây số
Bến thời gian còn in dấu tàn phai
Hết chiến tranh mà chưa hết giặc
Trận giặc tình ta đánh cả đời trai!
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )
Thơ Trúc Thanh Tâm
HẠNH PHÚC
TÍNH PHẦN TRĂM
Sáng ra được thấy mặt trời
Dưới cao ốc, những bóng đời xô nghiêng
Xa tình, vời vợi cánh chim
Bỏ quên ta với dáng đêm rập rình
Em gieo neo, giữa chợ tình
Mà nghe mưa rớt long lanh, phận đời
Đói - no - dan díu - hẹp hòi
Phấn son đâu dễ đắp bồi cho nhau
Trái tim em vắt lệ sầu
Ta như lạc lõng giữa cầu ăn năn
Đời chưa hết nỗi nhọc nhằn
Khi mà hạnh phúc tính phần trăm yêu!
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc)
Thơ Trúc Thanh Tâm
ẤM MÃI LỜI RU
Giữ trong đời cái chân chất yêu thương
Như gió chiều quê ôm lời ru mát rượi
Mẹ ta đó bộn bề trăm nỗi
Áo sờn vai nuôi ta lớn nên người
Tôi vào đời lời ru mãi trong tôi
Thêm nghị lực trên bước đường đi tới
Tôi xa xứ mang lời ru chan chứa
Chợt bùi ngùi nhớ dáng mẹ già nua
Lời mẹ ru đâu dễ phôi pha
Dẫu vết cắt thời gian làm tim tôi rỉ máu
Lời mẹ ru vượt ngàn giông bão
Đưa ta qua bến ấm cuộc đời
Dẫn ta vào thời thơ ấu rong chơi
Để bay đến khoảng trời xanh mơ ước
Lời mẹ ru đồng lúa hương bát ngát
Tôi say sưa tắm mát nước sông đầy
Chiếc cầu tre, vườn trái, cánh cò bay
Yêu biết mấy làng quê, chiều vương sợi khói
Men lối nhỏ vào đời, tôi chưa mỏi
Mỗi bước chân như dán chặt lời ru
Đất nước ta qua hết cuộc mây mù
Đêm trăng sáng, giọng hò ai dìu dặt
Câu vọng cổ muồi tai ngây ngất
Không gian chìm trong nỗi nhớ chơi vơi
Tôi nên người, nhớ mãi thuở nằm nôi
Dòng sữa mẹ chạy đều trong cơ thể
Hạnh phúc nhất khi mình còn mẹ
Được nghe lời trìu mến của cha
Yêu quê hương, tình xứ sở, ruột rà
Bên ngôi trường nhỏ vang vang lời trẻ
Tôi nhìn lại tuổi thơ mình để nhớ
Lời ru buồn vượt mãi với thời gian !
Quê mẹ Bạc Liêu, 1974
TRÚC THANH TÂM
___
* http://loibaihat.mobi/loi-bai-hat/IWBO6DI8/nho-mai-loi-ru-ai-le.html( thơ: Trúc Thanh Tâm - phổ nhạc: Phan Nghĩa - ca sĩ: Ái Lê )
* http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/am-mai-loi-ru-huynh-loi.3lGiZzL4yj.html ( thơ Trúc Thanh Tâm - phổ nhạc: Phan Nghĩa
- ca sĩ: Huỳnh Lợi )
ĐI GIỮA MÙA XUÂN
Người đi hồi tháng chạp, mưa
Tôi về bến cũ, sông xưa lở bồi
Mà như trời đất và tôi
Vẫn còn trăm mối nợ đời trả vay
Người đi gió bấc lạnh vai
Tôi về theo cánh én bay xuân chờ
Sáu mươi năm, một hồn thơ
Tôi cho và nhận, tôi chờ và mong
Tôi còn riêng một dòng sông
Tôi còn riêng một bao dung bên đời
Luân hồi thơ vẫn bên tôi
Tình yêu, người nợ với người, tình yêu!
TRÚC THANH TÂM
( Châu Đốc )