THỦY ĐIỀN
Tiếp theo phần 1 đăng ngày 06, tháng 5, năm 2016
8-Chán chường
Mẹ già mắt trợn, mắt trừng
Ghét cay, ghét đắng như Gừng già khô
Lê Lâm chàng cứ hư vô
Chiếu chăn tình ái lửng lơ giữa chừng
Việc nhà phế mặc dửng dưng
Mặc cho Phụ lão là ưng ở lòng
Xem như hết nợ làm chồng
Tình như tơ tóc còn mong làm gì.
9-Nhủ thầm
Nhớ lời mẹ dạy khắc ghi
Làm thân con gái trước khi lấy chồng
Dù cho trời đất bão giông
Cấm sào giữ vững giữa dòng hiểm nguy
Giông tố Bão nổi có thì
Thê lương chẳn lẽ, không kỳ vinh hoa
Thương mẹ lẫn cả thương cha
Thương chồng dẫu biết cả nhà chẳng thương.
10-Qua đời
Năm dài la liệt bên Giường
Thân gầy như trúc, da xương khô cằn
Ho khàn suốt mấy mùa trăng
Không ăn, không uống chẳng rằng nói năng
Máu đào tuôn chảy ngoài răng
Đầu như Búa bổ lân lân quây cuồng
Cả giờ như nước vận suông
Mười còn chỉ một biết lần sao ra
Vận trời đã định vậy mà
Ngày tàn, sức cạn vẫn là số không.
11-Lao đoa
Cả đi phận Cả yên lòng
Lê Lâm ở lại gánh gồng cơ ngơi
Từ Nam đến Bắc một trời
Ruộng nương mút mắt, Cò bay thẳng hàng
Chiến tranh càng lúc lan tràn
Sống trong xôi đậu lại càng thấy lo
Đi lại cứ mãi dự dò
Đạn bơm không biết bổ xô lúc nào
Mẹ già tuổi đã dâng cao
Nay bệnh, mai yếu xanh xao dạn dầy
Trông cháu sanh nỗi gắt gay
Cấu mày, cáu mặt như ai cắt lòng
Người sao cố hũ ngược dòng
Hờn đời vô cớ làm long đất trời
Cẫm Lệ chỉ biết hỡi ôi
Cuối đầu gục mặt cho đời mỉa mai
Tam niên canh cánh đường dài
Làm Dâu như kẻ tay sai đọa đầy
Nghĩ đời thật quá quái thai
Mẹ chồng gắt gỏng, đắng cay từng ngày
Chồng con nay đó, mai đây
Giữa canh mẹ bệnh cậy nài người quen
Cũng may tình xóm, láng giềng
Còn người tốt bụng luân phiên đến cùng.
13-Nỗi buồn cô đơn
Trời đêm gió lạnh bão bùng
Ngồi bên Giường mẹ mà run cả người
Cơn la hốt hoảng tức thời
Cảnh tình nguy khốn rã rời tay chân
Một mình giữa chốn khó khăn
Phu huynh chàng hỡi, vầng trăng sắp tàn
Chàng đâu nhanh gót cùng nàng?
Mẹ đang hấp hối mười phần còn ba
Mình em ngồi dưới trăng tà
Một tay bế bổng nâng na mẹ già
Chàng còn trách móc kêu la
Gieo lên đầu Thiếp toàn là oán ân.
14-Tấm lòng quê
Láng giềng, làng nước xa gần
Cùng nhau đưa mẹ ra lần khỏi thôn
Tìm thầy cứu chữa chạy dồn
Mong sao cho mẹ qua cơn hiểm nghèo
Mẹ giờ như chiếc đèn treo
Lung linh trước gió, cheo leo giữa trời
Thuốc than giờ chỉ cầm hơi
Chờ ngày khuất núi về nơi an lành.
Còn tiếp.......còn tiếp...........còn tiếp
Thủy Điền
Kommentar schreiben